Tôi cũng là gia đình của anh nhưng từ khi về chung nhà, tôi luôn là người phải chịu ấm ức. Anh luôn quan tâm đến các thành viên trong gia đình mình nhưng hình như lại không để ý đến tâm trạng của tôi.
Tôi quen anh từ hồi sinh viên. Giữa một dàn "vệ tinh" vây quanh tôi, anh không có gì nổi trội nên mọi người đều bất ngờ khi thấy tôi và anh thành đôi. Không ai biết, tôi "đổ" anh vì có lần chứng kiến anh đón mẹ ở cổng trường. Hôm đó trời mưa khá to, anh đã cởi chiếc áo mưa mỏng đang mặc trên người để đưa cho mẹ. Hình ảnh anh gạt nước mưa trên mặt, trên kính mà vẫn cười nói với mẹ như một mũi tên tình ái bay thẳng vào tim tôi…
Sau này, chính thức yêu nhau, mỗi lần về nhà anh, tôi đều thấy không khí rất ấm áp. Anh là con thứ, lần nào về anh cũng là người vào bếp, làm mọi việc nhoay nhoáy như thể một đầu bếp chuyên nghiệp. Nhìn cách anh làm gà mà tôi thấy nể. Trước đây, ngay cả mẹ tôi cũng "đánh vật" với chuyện này mỗi khi ở quê gửi gà sống lên cho.
Từ ngày quen nhau, anh đảm nhiệm phần việc này. Mẹ tôi không phải xách gà ra hàng thuê người làm hộ. Bố tôi cũng thích anh vì nhà có bóng đèn cháy, van nước có vấn đề, chưa kịp mở lời, anh đã chủ động mua đồ về thay, sửa. Bố mẹ tôi đều yên tâm khi tôi ở bên một người như anh. Tôi cũng đã nghĩ, hạnh phúc sẽ luôn ở bên mình, vậy mà…
Kết hôn xong, vì nhà anh không đủ rộng cho gần chục người ở chung nên vợ chồng tôi đã thuê nhà ra ở riêng. Biết tính chồng là người quan tâm đến gia đình nên tôi vui vẻ đồng ý với anh mọi chuyện liên quan đến nhà chồng. Thu nhập của vợ chồng tôi chỉ ở mức trung bình nhưng tháng nào anh cũng gửi một khoản về để góp thêm tiền chợ, đóng học phí cho em gái út đang là sinh viên đại học.
Mấy tháng đầu, tôi lẩm nhẩm tính toán đã thấy không dành dụm được đồng nào vì ngoài khoản tiền cố định lo cho bên nhà nội, khoản còn lại trừ tiền thuê nhà, sinh hoạt phí… cũng gần hết. Tôi đã nói với chồng chuyện này nhưng anh thường gạt đi: "Không sao đâu em, chẳng ai nghèo mãi cả, rồi vợ chồng mình sẽ khá hơn thôi!".
Tôi đã tính nói với chồng về khoản tiền biếu bố mẹ anh có thể phải giảm đi một chút, hai vợ chồng còn phải tiết kiệm để sau này có thể mua một căn hộ nhỏ rồi còn sinh con… Nhưng tôi chưa kịp nói, đã có chuyện xảy ra. Hôm đó, mẹ chồng tôi sang chơi và mang cho vợ chồng tôi một hộp thịt gà kho gừng, một hộp kim chi cải thảo. Tôi đang cảm thấy vui khi mẹ chồng quan tâm đến vợ chồng tôi thì bà đã mở lời: "Thời gian tới, bố mẹ định sửa nhà. Anh cả cũng phải lập gia đình nên cần có không gian riêng. Bố mẹ định cải tạo một phòng độc lập ở tầng trên. Chi phí thì bố con tính sơ sơ cần một khoản…".
Khi tôi nói với mẹ, vợ chồng tôi thực sự không có khoản tiền đó, bà đã lập tức thay đổi thái độ và hỏi ngược lại: "Hai vợ chồng hai khoản lương tháng, các con chi tiêu kiểu gì mà không có nổi khoản tiền đó?". Nói xong, bà đề nghị, bắt đầu từ tháng lương tới, trừ khoản thuê nhà, sinh hoạt phí, vợ chồng tôi đưa hết tiền để mẹ giữ hộ. Bà cho rằng vợ chồng tôi trẻ tuổi, không có kinh nghiệm quản lý tiền bạc, chi tiêu hoang phí thì làm gì có khoản tích lũy cho sau này.
Tôi thấy vô lý nên cứ mong chồng sẽ mở lời phân tích cho mẹ chồng hiểu, với thu nhập của hai vợ chồng, sau khi biếu bố mẹ một khoản cố định hàng tháng thì vợ chồng tôi không còn tiền để dành dụm. Nhưng chồng tôi vẫn cười khi nghe mẹ nói, không hề phản đối. Mẹ chồng về rồi, chồng tôi mới nói: "Thôi mình cứ nhịn đi em". Khi tôi đáp lời: "Em không thể chấp nhận được chuyện người khác quản lý tài chính của vợ chồng mình" thì chồng tôi quay ra phân tích, nếu có đưa tiền cho mẹ thì mẹ cũng chỉ giữ hộ, lúc nào cần mình lại lấy ra dùng. "Mẹ đâu phải người khác, em phải thay đổi suy nghĩ đi!"… Tại sao anh không hiểu, con cái cũng có cuộc sống riêng?
Tôi cũng là gia đình của anh nhưng từ khi về chung nhà, tôi luôn là người phải chịu ấm ức. Anh luôn quan tâm đến các thành viên trong gia đình mình nhưng hình như lại không để ý đến tâm trạng của tôi. Nếu cứ tiếp tục không tìm được tiếng nói chung thế này, bất cứ chuyện gì tôi cũng là người phải nhẫn nhịn, liệu chúng tôi có thể hạnh phúc mãi bên nhau?
Theo Gia đình