Mua bánh trung thu 104.000 đồng biếu mẹ ruột, tôi bị mẹ chồng mắng té tát. Bà còn gọi con trai về họp gia đình.
5 năm làm dâu, tôi chưa bao giờ làm trái ý mẹ chồng. Bởi, tôi biết mình mang tiếng con nhà nghèo “sa chĩnh gạo”.
Tôi học hành không đến nơi đến chốn, chỉ có vẻ ngoài ưa nhìn. Tôi tự biết bản thân không tài giỏi, không kiếm được nhiều tiền. Thế nên, tôi chọn hôn nhân không tình yêu, miễn gia đình chồng giàu có là được.
Tôi hy vọng nương nhờ nhà chồng, gói ghém được ít tiền lo cho nhà mẹ đẻ. Thế nhưng, toan tính này của tôi đã đặt nhầm chỗ.
Ngày cưới, mẹ chồng dẫn tôi vào phòng tân hôn, rồi dùng roi quật liên tục vào váy cưới. Đó là mẹo để mẹ chồng át vía con dâu.
Mẹ chồng là người quản lý tài chính của gia đình. Trước và sau cưới, tiền lương của chồng tôi đều phải đưa cho mẹ chồng. Hàng ngày, bà đều đưa tiền chợ và căn dặn tôi mua đúng ý.
Gặp mẹ chồng khó tính, tôi đành cắn răng chịu đựng ấm ức, mong tháng ngày về sau êm ấm.
May mắn, dù chưa từng có tình cảm trước cưới nhưng qua thời gian chung sống, vợ chồng tôi dần cảm mến và trân trọng bạn đời.
Chồng tôi rất tâm lý, biết nghĩ cho nhà vợ. Anh thường giấu tiền riêng, đưa tôi mang về biếu bố mẹ. Số tiền không nhiều nhưng hành động của anh sưởi ấm lòng tôi.
Tháng trước, tôi về thăm nhà, mẹ nói thèm ăn bánh trung thu. Tôi nghe vậy liền hứa sẽ mua bánh mang về biếu mẹ.
Tôi kể việc này với chồng. Anh đưa tiền, nói tôi mua biếu mẹ một ít bánh trung thu.
Hôm đó, mẹ chồng kêu tôi đi siêu thị mua ít đồ dùng. Tranh thủ, tôi ghé vào hàng bánh trung thu, chọn cho mẹ 1 cái. Bánh khá đắt, 1 cái có giá 104.000 đồng. Thế nên, tôi chỉ mua 1 cái.
Lúc về nhà, tôi cẩn thận giấu bánh vào tủ quần áo trong phòng riêng. Hóa đơn thanh toán ở siêu thị, tôi cũng quăng vào thùng rác.
Buổi chiều hôm đó, tôi đang chuẩn bị cơm tối thì nghe tiếng gọi giật ngược của mẹ chồng. Tôi điếng người chạy thật nhanh ra ngoài xem xét. Thấy mẹ chồng đứng cạnh thùng rác, tôi bủn rủn tay chân, thở không ra hơi.
“Cô lấy tiền của tôi mua bánh trung thu đắt tiền, rồi giấu ăn riêng phải không?”, tiếng đay nghiến của mẹ chồng vang vang.
Tôi giải thích: “Con không lấy tiền của mẹ. Con chỉ mua 1 cái để biếu mẹ của con thôi”.
Vừa dứt lời, tôi biết mình nói hớ. Mẹ chồng sấn sổ đến gần tôi, gặng hỏi: “Không lấy tiền tôi thì cô lấy tiền đâu ra mà mua”.
Biết không thể giấu, tôi thú nhận việc chồng lén cho tiền mua bánh trung thu biếu mẹ vợ.
Không để tôi giải thích thêm, mẹ chồng tức giận đi vào nhà, lấy điện thoại gọi chồng tôi về họp gia đình.
Cuộc họp chỉ có mẹ chồng mắng sa sả, vợ chồng tôi cúi đầu chịu trận.
“Anh giỏi lắm, dám lén tôi cho vợ tiền, bòn rút của nhà làm giàu nhà vợ”, bà gằn giọng nhiếc móc chồng tôi.
Tiếp đó, bà bắt tôi phải trả lại bánh. Tôi cầm bánh đưa cho mẹ chồng mà nước mắt rưng rưng. Bao nhiêu tủi hổ cứ vây lấy tôi.
Cầm chiếc bánh trên tay, mẹ chồng dạy dỗ: “Tôi muốn ăn bánh trung thu thì phải chờ lúc cửa hàng khuyến mãi, mua 1 tặng 4. Mẹ cô sướng thật, ăn bánh tiền trăm mới chịu”.
Từ cuộc họp hôm đó, tôi sống ở nhà chồng như cái xác không hồn. Tôi hận mẹ chồng, giận chồng không bảo vệ vợ.
Phải chăng tất cả sự tủi nhục này là do tôi tự chuốc lấy? Nếu tôi bản lĩnh hơn, tự lực cánh sinh thì đã không phải khổ như bây giờ.
Theo Vietnamnet