Phương Oanh thừa nhận với phóng viên cô đã cảm thấy kiệt sức sau vài năm đóng phim liên tục. Vì thế, nữ diễn viên cần thời gian để nghỉ ngơi, cân bằng cảm xúc.
Sau Lựa chọn số phận, Phương Oanh sẽ tạm dừng đóng phim trong 1-2 năm để dành thời gian cho bản thân và hướng tới hình ảnh người phụ nữ của gia đình. Nữ diễn viên có cuộc trò chuyện với phóng viên trước quyết định quan trọng.
- Phương Oanh là người may mắn trong nghề diễn khi được giao nhiều vai có số phận như Súa (trong Lặng yên dưới vực sâu), Quỳnh (trong Quỳnh búp bê). Nhưng, những vai này đều bị nhận xét là chưa tới. Khán giả khó tính chưa thấy được chiều sâu tâm lý nặng ký mà Súa, hay Quỳnh cần phải có. Chị nghĩ mình còn thiếu kỹ năng diễn hay thiếu chất liệu sống?
- Súa là vai diễn đánh dấu sự trở lại của tôi sau thời gian dài dừng đóng phim. Đó là vai diễn đầy ám ảnh.
Vì tình yêu dành cho nhân vật quá lớn nên tôi tạm gác lại mọi công việc ở Hà Nội để sống gần nửa năm ở Hà Giang. Cũng vì tình yêu này, tôi đã vượt qua được mọi khó khăn khi sống và làm việc trong thời tiết lạnh giá cắt da cắt thịt ở đó.
Có thể thời điểm ấy, tôi chưa có quá nhiều trải nghiệm để hiểu được hết nỗi đau khổ tận cùng mà những nhân vật của mình phải chịu đựng. Khi lên Hà Giang, ngấm kịch bản, nhìn nhận con người, tôi đã "thấm đẫm" mọi thứ.
Lúc ấy, sau nhiều năm xa rời màn ảnh, tôi rất nhiều năng lượng, "lửa nghề" cứ cháy hừng hực. Đến cuối cùng, những gì tôi đã dành cho nhân vật đều là những điều tốt nhất có thể rồi, từ sức khỏe đến nhiệt huyết. Ngay cả bây giờ, khi nghe lại nhạc phim, cảm xúc vẫn ùa về, tôi vẫn thấy mình như đang “thấm đẫm” trong những nỗi buồn đau của Súa, ở Hà Giang. Tôi đã dành 200% sức lực của mình cho nhân vật.
Mỗi khán giả sẽ có những kỳ vọng riêng, tôi khó có thể làm hài lòng tất cả. Tôi sẽ đón nhận mọi khen chê, như cách một diễn viên cần làm.
- Một nam diễn viên từng đưa quan điểm, anh ấy không tin những diễn viên “ăn ngon mặc đẹp”, “ăn sung mặc sướng” lại có thể vào những vai cay đắng, khổ cực tận cùng. Chị có thấy ý kiến này đúng với mình?
- Nếu là một nhận định chung, tôi thấy đúng. Với những người sinh ra trong nhung lụa, "sướng từ trong trứng" sẽ rất khó hiểu và hình dung được cảm giác đau đớn, bi kịch của những mảnh đời không may.
Tuy nhiên, tôi không phải là người chưa bao giờ trải qua biến cố, chỉ có điều, tôi không thích kể lể về hoàn cảnh của mình. Tôi hiểu rõ nhất mình đã được những gì, mất những gì. Nên nói tôi là kiểu diễn viên chỉ biết “ăn sung mặc sướng”, “ăn ngon mặc đẹp”, vì thế không diễn được vai khổ đau, tôi cho là không đúng.
Tôi cảm nhận được nỗi đau của Súa, của Quỳnh. Tôi đã nói với chị, đến bây giờ, chỉ cần nghe nhạc phim Lặng yên dưới vực sâu, tôi vẫn có thể gai người vì những cảm xúc cũ ùa về.
- Súa hay Quỳnh - đều là những vai nữ chính mà không phải diễn viên nào cũng có thể có được. Súa và Quỳnh đều đẹp, đều bất hạnh, đều chồng chất bi kịch, đều bị xô đẩy đến vực sâu. Tại sao một diễn viên đã dừng đóng phim suốt nhiều năm như chị, lại được lựa chọn vào 2 vai đắt giá này khi trở lại
- Tôi cũng từng nghe rất nhiều người nói: Phương Oanh diễn bình thường nhưng tại sao lại luôn được chọn vào những vai chính như vậy? Cá nhân tôi cũng nghĩ rằng đó chắc chắn không phải là điều tự nhiên đến.
- Tôi cũng suy nghĩ đấy, nếu vì đẹp thì chắc chắn không, có rất nhiều người đẹp hơn tôi. Các đạo diễn như anh Đào Duy Phúc (Lặng yên dưới vực sâu), hay Mai Hồng Phong (Quỳnh búp bê), hẳn họ có lý do để chọn tôi.
Phía mình, tôi nghĩ tôi là người biết nhìn nhận, cầu tiến, biết tiếp thu và không bảo thủ, khi làm việc.
- Giữa những cái tên đang được đánh giá cao như Thu Quỳnh với khả năng lột xác tốt, Bảo Thanh được khen diễn như không diễn, chị thấy mình đứng ở đâu giữa họ, và với thế mạnh gì?
- Tôi đứng chỗ của riêng tôi. Tôi không bao giờ nhìn bóng của người khác, rồi so sánh, và đặt mình vào bên cạnh.
Mỗi người có màu sắc riêng, có thế mạnh riêng. Tôi luôn cố gắng làm cho màu của mình rực rỡ nhất có thể.
- Sau thành công của Quỳnh búp bê chị nhận vai dồn dập. Vừa đóng máy Cô gái nhà người ta, Những ngày không quên, chị đã lên sóng với Lựa chọn số phận. Việc nhận vai “không kịp nghỉ” liệu có đảm bảo chất lượng cho vai diễn không, theo chị?
- Tôi đã đầu tư rất nhiều vào Thiên Trang của Lựa chọn số phận - từ tạo hình đến nội tâm. Tôi đã và đang làm tốt nhất có thể. Sẽ không ai hiểu hết được 2 tháng vừa qua tôi trải qua trạng thái như thế nào. Với bản chất cầu toàn nên tôi luôn cố gắng làm tốt nhất, trọn vẹn nhất.
Cùng lúc theo 3 đoàn phim, cùng lúc đóng Uyên (Những ngày không quên) và Thiên Trang, tôi luôn bắt ép bản thân phải tách biệt 2 vai, căng thẳng quá mức khiến tôi bị căng mạch máu não, thiếu ngủ trầm trọng và phải truyền nước để tăng sức đề kháng.
Tôi uống thuốc an thần, bổ não trong 2 tháng để có thể cân bằng, duy trì sức khỏe để làm tốt vai diễn. Tôi tin rằng khán giả sẽ thấy một Uyên ở Những ngày không quên và Thiên Trang ở Lựa chọn số phận khác hẳn nhau, không hề trộn lẫn.
Đến giờ tôi vẫn còn rất nhiều sẹo ở cổ chân, tay do côn trùng đốt. Những gì khán giả thấy trên phim hay mạng xã hội không thể tái hiện được sự thật của diễn viên khi làm phim.
- Việc liên tiếp lên sóng, dù với nỗ lực rất lớn cho từng vai diễn, nhưng chị có sợ gây nhàm với khán giả?
- Tôi không sợ khán giả thấy nhàm mà sợ chính bản thân mình thấy nhàm. Hiện tại, tôi cũng đã kiệt sức rồi. Sau Lựa chọn số phận, tôi sẽ tạm dừng đóng phim một thời gian, có thể là vài năm. Chưa biết thế nào. Tôi cần một thời gian tái tạo năng lượng để lấy lại cảm xúc, sức khỏe.
-Phim truyền hình đang được đầu tư. Chị không sợ đánh mất thời cơ và bị lãng quên? Vài năm nữa, chắc gì vẫn còn những vai như Súa, như Quỳnh búp bê đợi chị?
- Nghề diễn có đặc thù riêng. Đạo diễn sẽ luôn kiếm tìm những diễn viên phù hợp với nhân vật ở độ tuổi, gương mặt, tính cách... Tôi của nhiều năm về sau này sẽ có độ đằm thắm, trải nghiệm, nhiều vốn sống hơn tôi của bây giờ. Chắc chắn, sẽ có những vai diễn cần những điều như thế.
Nên, nếu còn duyên với nghề, nếu vẫn đầy đam mê nhiệt huyết, và nhận được lời mời từ các đạo diễn, tôi sẽ quay trở lại.
- Trước khi đến với nghề diễn viên, chị là một người mẫu tự do - khởi nghiệp từ 2009 đến 2012. Có phải tai tiếng của nghề người mẫu khiến chị rời bỏ công việc này?
- Không, nghề người mẫu chính là thanh xuân rực rỡ của tôi. Thời điểm ấy tôi kiếm được rất nhiều tiền. Tôi chăm chỉ, không kén show nên số tiền kiếm được mỗi tháng có thể cho tôi cuộc sống đầy đủ. Tôi từng đi diễn ở phòng trà, quán bar, các sự kiện lớn nhỏ... Những năm 2009, 2010, tôi thu nhập ổn định, có tháng kiếm được vài chục triệu đồng, dịp lễ tết có thể cao hơn.
- Những năm 2009-2012, giới người mẫu ở Hà Nội có một nghề kiếm được rất nhiều tiền, đó là nghề “ăn tiệc”. Chỉ cần đi ăn tiệc với các đại gia có thể nhận cát-xê vài nghìn USD mỗi buổi. Đây có phải là "một khoản thu nhập ổn định" của chị?
- Nghề dự tiệc, ăn tiệc rất phổ biến những năm đó. Thời điểm ấy, tôi là gương mặt được rất nhiều người nhắm tới và nhận được rất nhiều lời mời dự tiệc với mức cát-xê lớn. Nhưng tôi không đồng ý.
Quan điểm của tôi đơn giản, người mẫu là nghề trình diễn, không phải để ngồi ăn và nhận tiền.
Tôi từng bị một, hai lần rơi vào "thế" bị động và sau đó thì không có nữa. Chỉ cần ngồi cà phê, ăn uống có thể nhận được vài nghìn USD nhưng không phải điều tôi hướng tới.
Tôi sẵn sàng đi làm với mức cát-xê 150.000 đồng/buổi nhưng từ chối những lời mời ngồi ăn và nhận vài nghìn USD.
- Vậy để có thu nhập vài chục triệu đồng mỗi tháng ở những năm 2009-2012, chị đã làm những gì?
- Tôi làm việc rất cực, liên tục từ sáng sớm tới đêm khuya. Đến giờ, tôi vẫn chưa quên được hàng tá kỷ niệm của những ngày tháng ấy. Có nhiều khi đi làm về muộn quá nên đi đường tắt cho nhanh và bị cảnh sát giao thông giữ xe. Họ không tin tôi làm người mẫu mà tưởng tôi làm nghề bất chính. Lúc đó, tôi đã đi catwalk ở giữa đường để chứng minh nghề nghiệp của mình.
Tôi luôn coi đó là quãng thời gian đẹp của thanh xuân, tôi được làm việc, kiếm tiền bằng mồ hôi nước mắt và mang lại kết quả cho tương lai.
- Là người mẫu đắt sô, là diễn viên được giao nhiều vai hay, chị là người may mắn?
- Cũng đúng. Nhưng tôi đã cật lực, vắt sức cho những điều may mắn ấy để có được dấu ấn cho mình.
- Nếu có điều gì chưa trọn vẹn, chưa may mắn, liệu đó có phải là con đường tình duyên của chị?
- Lẽ ra, ở tuổi của tôi, người ta đã có gia đình, có con nhỏ rồi. Nhưng tôi vẫn chưa, nên có thể xem đó là thiếu may mắn. Nhưng tôi vẫn quan điểm thà có muộn còn hơn bị sai.
Tôi luôn mong muốn mình có một gia đình để vun vén, có chồng con để chăm sóc nhưng hiện tại, duyên số chưa tới. Tôi cứ bình tĩnh để mọi thứ diễn ra tự nhiên khi tôi sẵn sàng nhất có thể.
- Chị đã từng trải những cuộc tình đổ vỡ, cũng từng hy sinh sự nghiệp cho tình yêu, dừng đóng phim mấy năm để tập là người phụ nữ của gia đình, nhưng chuyện tình ấy cũng không đi đến đâu… Chị có tiếc cho những hy sinh của mình?
- Tôi không coi đó là thất bại để tiếc nuối, tôi chỉ coi đó là duyên số. Mọi chuyện chấm dứt khi chữ duyên đã hết.
Sau những lần đổ vỡ, tôi cũng học được sự thận trọng. Ngay từ khi bắt đầu, tôi có sự chọn lọc, chỉ thấy ai thực sự phù hợp với mình mới xây dựng tình cảm.
Trước khi yêu, tôi luôn dặn mình phải cẩn trọng hơn. Thế nhưng đó chỉ là lý trí, đến khi yêu rồi, tôi lại chẳng khác gì, vẫn yêu như chưa bao giờ được yêu.
Cảm xúc luôn là những thứ khó mà biết trước. Tôi vốn là người nhạy cảm, bản năng nên nhiều khi không thể áp dụng kinh nghiệm được, cảm xúc luôn thắng lý trí.
- Lần này, chị quyết định dừng đóng phim vẫn vì tình yêu? Chị không nghĩ đó có thể là một vết xe cũ?
- Không. Hoàn toàn không phải vậy. Như tôi đã từng chia sẻ, tôi chưa bao giờ để chuyện tình cảm làm ảnh hưởng cũng như chi phối đến công việc của mình.
Chưa một ai có thể can thiệp được vào quyết định dành cho công việc của tôi. Và giờ cũng vậy. Việc tôi quyết định tạm dừng là vì cảm thấy bản thân đến lúc cần nghỉ ngơi.
Tôi muốn trả lại cảm xúc trọn vẹn cho chính mình mà không phải vướng bận cho bất cứ một nhân vật nào nữa. Tôi cần thời gian để tái tạo, sống chậm lại và nhìn nhận lại mọi điều, nhìn nhận lại những được - mất đến với mình trong suốt thời gian làm nghề.
- Chị đã nghĩ đến một lễ cưới?
- Đây cũng là một phần lý do tôi muốn dừng lại. Bởi chỉ khi tôi được sống trọn vẹn với cảm xúc của chính mình, tôi mới biết mình đang thực sự cần gì.
- Nhiều người nói chị chỉ yêu và cưới những người đàn ông có nhiều tiền?
- Đó là một đánh giá khá bất công cho tôi. Thật ra, tôi không chọn người giàu để yêu nhưng những người làm tôi rung động phải là người khiến tôi nể, mà để nể được thì phải giỏi hơn tôi. Không phải cứ yêu đại gia là sẽ có tiền. Tôi không xin ai và cũng không có quan điểm sống phụ thuộc nhưng tôi vẫn nhận những thứ xứng đáng với mình.
Nếu người đàn ông thật sự yêu bạn, họ sẽ luôn biết cách để thể hiện tình cảm với bạn. Không phải ở cách họ mua chuộc bằng tiền, bằng quà tặng đắt đỏ, mà bằng cách họ cho bạn thấy, họ cần bạn, họ trân trọng bạn.
- Người đàn ông và tình yêu đang có sẽ giúp chị hạnh phúc trong những năm tạm dừng phim ảnh?
- Đóng phim vốn vẫn là một phần cuộc sống của tôi. Ngoài đóng phim, tôi vẫn có những công việc khác. Khi tạm dừng lại, một phần tôi muốn tái tạo năng lượng để một thời điểm nào đó có thể trở lại với một Phương Oanh khác, giàu sinh lực hơn. Một phần khác, tôi muốn dành thời gian cho mình, cho người thân... Hạnh phúc hay không, đó là chuyện chưa xảy ra, nên tôi chưa nghĩ tới.
- Chị của bây giờ giống hay khác chị của nhiều năm về trước - khi đứng trước quyết định dừng đóng phim, một lần nữa?
- Tôi vẫn là tôi - vẫn là sự cân nhắc, suy nghĩ kỹ trước khi quyết định. Tôi tin vào chữ duyên. Mọi thứ ở đời, đến với nhau, đều nhờ một chữ duyên. Khi duyên đến, hãy cứ sống bằng tất cả năng lượng, sức lực, tâm huyết của mình.
Tôi thích một câu, hãy cứ sống thật tốt, mọi thứ đã có trời xanh an bài.
Theo Zing