Trong buổi hẹn đầu tiên, sau khi nghe tôi chia sẻ về mức thu nhập, em đã thay đổi thái độ.
Tôi năm nay 25 tuổi, từ quê lên Hà Nội học và lập nghiệp.
Khi còn là sinh viên một trường cao đẳng, do không hứng thú với chuyên ngành theo đuổi nên kết quả học tập của tôi không như ý. Tốt nghiệp với tấm bằng trung bình, không có ngoại ngữ, tôi rất khó khăn để xin việc.
Qua nhiều lần nhảy việc, cuối năm vừa rồi tôi được nhận vào một công ty với mức lương 8 triệu đồng/tháng. Tuy nhiên chưa làm được bao lâu thì tình hình kinh doanh gặp khó khăn, công ty tôi phải cắt giảm nhân sự. Không may mắn, tôi lại nằm trong số những người bị cắt giảm.
Vừa qua, tôi xin đi làm lại tại một công ty tư nhân với vị trí nhân viên kinh doanh. Mức lương cứng 5 triệu đồng/tháng, ngoài ra tôi có thêm 2 triệu tiền phụ cấp ăn trưa, xăng xe…Tôi cũng sẽ có hoa hồng nếu như bán được hàng.
Mặc dù mức lương không cao nhưng vì thất nghiệp nhiều tháng, cuộc sống khó khăn nên tôi đồng ý làm.
Thời gian thử việc 2 tháng, tôi cố gắng tìm kiếm khách hàng để bán máy. Nhưng các loại máy công ty tôi bán đều có giá trị lớn nên việc bán được sản phẩm rất khó khăn.
Tôi kể khá dài về công việc và thu nhập của mình bởi nó là nguồn cơn dẫn đến việc tôi muốn chia sẻ với mọi người dưới đây.
Qua người đồng nghiệp mai mối, tôi quen được một cô gái. Em cũng là người tỉnh lẻ lên Hà Nội học và làm việc nên tôi hi vọng em sẽ hiểu và đồng cảm với tôi.
Phải nói chuyện rất nhiều và kiên trì, tôi mới có được cái hẹn từ em. Buổi hẹn đầu tiên, tôi đưa em đi ăn tối, sau đó chúng tôi đi uống cà phê.
Trong cuộc trò chuyện, cả hai đều tỏ ra khá hợp nhau. Em đang là nhân viên văn phòng. Ngoài công việc hành chính, em vừa đi học và cũng làm thêm nhiều công việc khác nhau. Tôi đánh giá em là người nhanh nhẹn, năng động.
Khi trò chuyện thân mật hơn, em đột ngột hỏi tôi về thu nhập. Tôi chia sẻ thật với em về mức lương 5 triệu và khoản phụ cấp. Tôi cũng rất tự tin chia sẻ: “Giờ anh chưa có hoa hồng nhưng thời gian tới, anh chắc chắn mình sẽ kiếm được thêm”.
Không ngờ, sau khi tôi chia sẻ, thái độ của em đổi khác. Em nói vu vơ về cuộc sống ở Hà Nội đắt đỏ và dân tỉnh lẻ như tôi và em phải cố gắng, nỗ lực rất nhiều mới có thể trụ nổi ở đây.
Sau đó, em xin về sớm để chuẩn bị bài vở. Những hôm sau, tôi gọi điện, nhắn tin em đều rất hững hờ.
Vì có cảm tình với em nên khi em phản ứng như vậy, tôi rất buồn. Tôi đánh bạo hỏi lý do và xem giữa chúng tôi có cơ hội nào không thì em trả lời: “Quan điểm sống và mục tiêu của chúng ta không hợp nhau”.
Em lấy lý do bận học, bận làm để từ chối hẹn hò với tôi. Tôi buồn lắm, hỏi người đồng nghiệp thì mới biết em chê tôi. Em bảo, mức thu nhập của tôi quá thấp. Với mức lương ấy, tôi khó có thể lo cho bản thân, nói gì đến việc mua nhà, mua xe và nuôi con sau này.
Không muốn bỏ cuộc, tôi cố thuyết phục em hẹn hò nhưng đáp lại vẫn là sự im lặng. Tôi thật không ngờ, người con gái có học thức và hiểu biết như em lại quá thực dụng như vậy.
Các cô gái ngày nay khi hẹn hò đều chú ý đến vật chất như vậy ư? Không lẽ những chàng trai trẻ, chưa có mức thu nhập cao như chúng tôi lại không có cơ hội trong tình yêu?