Cái cảm giác biết người mình yêu đi yêu một người khác tim đau như rỉ máu. Vậy mà nhiều người lại xem như một cuộc vui, hết vui thì lại về nhà. Chỉ tiếc cửa nhà không phải bao giờ cũng mở...
Sáu năm trước cậu ấy kết hôn. Vợ cậu là một cô gái nhan sắc bình thường nhưng thông minh và bản lĩnh. Từ chuyện công việc đến chuyện gia đình, chuyện gì cô ấy cũng đều thu xếp chu toàn ổn thỏa. Bố mẹ cậu ấy rất thương con dâu, luôn miệng nói nhà thật là có phúc.
Bốn năm đầu hôn nhân trôi vèo trong hạnh phúc, hai đứa con nối nhau ra đời. Tưởng hạnh phúc đã mĩ mãn quá rồi, cuộc sống chỉ có lo làm ăn và yêu thương nhau mà bình yên theo thời gian trôi. Nào đâu có ngờ một ngày kia trái tim cậu vô tình lạc lối.
Một người đàn ông có vợ hiền, con ngoan, ấm êm hạnh phúc, họa là điên mới đi ngoại tình. Thứ cảm giác ngoài luồng này cậu ấy chưa từng giải thích được. Nó xuất hiện đột ngột rồi cuốn cậu theo. Cô gái kia so với vợ cậu nhan sắc hơn nhiều, trẻ trung hơn nhiều. Nhưng đó không phải là lý do. Vì cậu chưa từng thấy vợ mình xấu, cũng chưa từng than phiền gì về vợ cả. Chỉ là, vẫn hai từ “cảm xúc” không điều khiển được.
Người ta hay nói với nhau rằng, trên đời này chỉ có hai loại đàn ông: Một là đàn ông ngoại tình và hai là đàn ông ngoại tình chưa bị phát hiện. Cậu cũng không biết làm sao mà vợ phát hiện ra. Nhưng cô ấy không đánh ghen, không làm ầm ĩ. Lần đầu đối diện với nhau nói về chuyện này, cô ấy chỉ hỏi: “Nói cho em biết, bây giờ anh thật sự muốn gì?”.
Dĩ nhiên cậu ấy phải giải thích rất nhiều, phân bua thề thốt hứa hẹn rất nhiều. Nhưng lại có cảm cảm giác như mình nói mình nghe, vợ cậu không hề đáp lời, cũng không tỏ thái độ trách móc ghen tuông, cô ấy chỉ khóc. Người phụ nữ thông minh và đầy bản lĩnh của cậu chỉ khóc.
Cậu từng nghĩ cô ấy sẽ phải mất một thời gian để quên. Không sao cả, chỉ cần cô ấy đừng cằn nhằn, đừng suốt ngày nhắc lại lỗi lầm của cậu để đay nghiến thì cậu sẽ cố gắng để quay về quỹ đạo khi xưa, làm chồng làm cha thật tốt, để sám hối, để bù đắp.
Một thời gian sau, cô ấy không khóc nữa. Cậu thở dài nhẹ nhõm, nghĩ rằng mọi chuyện đang dần qua. Nhưng cô ấy không còn chuyện trò, không hồ hởi như xưa, chỉ im lặng, im lặng và im lặng. Ngày này qua ngày khác như vậy, khiến cậu phải thốt lên: “Em thật sự muốn gì?”. Không còn gì tệ hơn, cô ấy muốn ly hôn.
Xưa nay, cậu cứ nghĩ rằng phụ nữ lắm điều mới là đáng sợ. Và việc đàn ông sau ngoại tình khủng khiếp nhất là suốt ngày nghe vợ tra khảo, đay nghiến, chì chiết về lỗi lầm của mình. Vợ cậu thì không hề như vậy, nhưng lại đáng sợ hơn như vậy rất nhiều. Sau này, khi đã hai đứa hai đường, cậu mới hiểu ra, cô ấy im lặng là vì cô ấy thất vọng đến độ không biết phải nói gì hoặc không còn gì để nói thêm nữa.
Khi đàn bà trước lỗi lầm của chồng còn trách móc, còn khóc lóc là còn có thể cứu vãn. Nhưng họ im lặng nghĩa là xong rồi. Cái cảm giác biết người mình yêu đi yêu một người khác tim đau như rỉ máu. Vậy mà nhiều người lại xem như một cuộc vui, hết vui thì lại về nhà. Chỉ tiếc cửa nhà không phải bao giờ cũng mở.
Đàn bà im lặng là cảnh giới cao nhất thể hiện nỗi đau. Im lặng để không ai biết mình thực sự nghĩ gì. Im lặng để kết thúc, để từ bỏ. Cũng giống như biển đang ào ạt sóng trào bỗng nhiên lặng thinh là dấu hiệu cho một cơn cuồng phong sắp tới.
Đừng vội vui khi một người trước những sai lầm của bạn không còn hờn trách, không còn phẫn nộ mà chỉ lặng im. Không phải bạn đã được tha thứ đâu mà là cô ấy đang dần lặng lẽ tuột khỏi vòng tay bạn.
Theo Vietnamnet