Chồng tôi cùng các anh em vay mượn khắp nơi để xây nhà 3 tầng 1 tum, rộng 100 m2 cho 2 ông bà ở quê sinh sống.
Chuyện xảy ra cũng không phải mới đây nhưng nỗi ấm ức vẫn thường trực trong lòng tôi. Nay đọc báo thấy một số độc giả chia sẻ về thói sĩ diện hão của người Việt, tôi càng bức xúc.
Không nói đâu xa, chồng và gia đình chồng tôi là những người có tính như vậy.
Vợ chồng tôi làm ăn trên thành phố. Mức thu nhập của 2 vợ chồng khoảng 25 triệu đồng/tháng. Chúng tôi sinh 2 con cùng lúc vì vậy chi phí sinh hoạt hằng tháng không quá dư giả.
Năm năm sau khi kết hôn, chúng tôi vẫn phải đi thuê trọ. Khoản tiền 500 triệu đồng hai vợ chồng có được từ trước, chúng tôi dự định sau này vay mượn thêm để mua chung cư, lấy chỗ chui ra chui vào ở thành phố. Ấy vậy mà giấc mơ có chốn đi về nho nhỏ của tôi đã tan thành mây khói.
Chuyện là gia đình chồng tôi có 3 con trai và một con gái. Bố mẹ chồng tôi ở quê làm ruộng nên cũng chẳng giàu có gì.
Nhưng thói đời là vậy, không giàu có, dư giả lại thích sĩ diện. Căn nhà ông bà đang ở nay cũng lụp xụp. Bản thân tôi là phận làm con, tôi cũng thấy hợp lý khi các con đứng ra chung tay sửa sang chỗ ở cho bố mẹ. Tuy nhiên, thay vì sửa sang, chồng tôi và 2 em trai lại bàn sẽ xây mới hoàn toàn.
Ông bà không có lương hưu, không có tiền tích lũy, cô út thì theo chồng, đương nhiên 3 con trai phải đứng ra lo tất cả.
Không chỉ vậy, các anh em chồng tôi còn bàn rằng, đã mất công xây phải xây cái nhà cho tử tế. Họ còn nói, nhà chồng tôi bao năm chưa có gì để mở mặt với xóm làng. Vì vậy, đây là cơ hội các con báo hiếu cha mẹ, cho cha mẹ được rạng rỡ với xung quanh.
Nhìn đi nhìn lại, nhà bố mẹ chồng tôi bé và cũ nhất làng, xung quanh các gia đình đều nhà tầng rất khang trang. Nhưng nhà người ta có con đi xuất khẩu lao động, ăn nên làm ra mới có của để xây nhà to. Trong khi đó, 3 anh em nhà chồng tôi, kinh tế đều eo hẹp vẫn mạnh miệng đòi làm.
Khi tôi ngăn cản, chồng tôi nói vợ là ích kỷ, “đàn bà nghĩ ngắn”, không biết vun vén cho nhà chồng. Anh phân tích, anh là con cả, cái nhà đấy rồi cũng thuộc về anh. Sau này, hai vợ chồng về hưu, chuyển về quê sống trong căn nhà đó, chứ ông bà mất có mang theo được đâu.
Tôi không mơ mộng gì tài sản nhà chồng nhưng kinh tế hiện tại không cho phép, chồng tôi hất tay: “Việc đó để anh em tôi lo, không mượn mẹ mày nhúng tay vào”.
Thế là anh em nhà chồng tôi bắt tay vào làm. Xây nhà diện tích hơn 100 m2, chồng tôi thuê luôn kiến trúc sư có tiếng để thiết kế.
Suốt 1 năm xây nhà, anh đi đi lại lại giữa thành phố và quê nên công việc cũng ảnh hưởng không ít. Căn nhà xây với mức giá bị đội lên tới 2,4 tỷ đồng. Có nhà đẹp mà nội thất tuềnh toành cũng không xứng, anh mua sắm nội thất mấy trăm triệu nữa.
Trị giá ngôi nhà lên tới gần 3 tỷ đồng. Toàn bộ tiền tiết kiệm của nhà tôi, anh đem đổ hết vào ngôi nhà ở quê đó. Hai em trai anh có bao nhiêu cũng dốc sức vào. Tính ra chỉ 1,6 tỷ đồng tiền họ có sẵn, còn lại đều đi vay mượn.
Ngôi nhà xây xong, đẹp và sang trọng nổi bật cả một vùng. Bố mẹ chồng tôi hân hoan dọn vào nhà mới. Các anh em chồng cũng mừng ra mặt vì đã báo hiếu và làm cha mẹ hài lòng.
Vậy nhưng niềm vui nhanh chóng qua đi, các con lại về thành phố, đi các tỉnh làm ăn. Bố mẹ chồng tôi sống trong căn nhà, không thể sử dụng hết diện tích. Ông bà chỉ nấu ăn và nghỉ ngơi ở tầng 1, hiếm lắm mới lên tầng 2 và tầng 3. Mẹ chồng tôi già yếu, ngại leo cầu thang. Mỗi lần phải lau dọn, bà kêu trời.
Không chỉ vậy, nhà ở quê bỏ phí nhiều phòng, tiện ích không dùng đến trong khi các con ở phố phải đi thuê trọ.
Nhiều lần tôi nói nhưng chồng tôi sửng cồ lên. Anh vẫn rất hãnh diện với lý do cả đời mới làm bố mẹ “rạng mặt” được một lần.
Theo Vietnamnet