Tôi được nhà chồng 'mua' về làm dâu

21/08/2013 15:25

Sau này tôi nghe mẹ chồng nói mới ngộ ra, vì tôi già hơn con trai bà nên việc bà mua "gái già" như tôi về làm dâu là quá đáng lắm rồi.

Nói về hoàn cảnh của tôi có lẽ chỉ dùng được 5 từ để miêu tả: “Mua về, tôi có quyền”. Tôi là phụ nữ thời hiện đại, thế hệ 8x, ưa nhìn, có học thức, hiểu biết, quan hệ xã hội, có năng lực làm việc tuy không vào hạng xuất sắc xong cũng được liệt vào tầm “nguồn quy hoạch của cơ quan”. Ngay sau khi ra trường tôi công tác và làm việc tại cơ quan nhà nước. Tại đây tôi gặp anh, chồng tôi bây giờ.

Anh ít hơn tôi 2 tuổi, dĩ nhiên công tác sau tôi 2 năm, trẻ trung, nhiệt huyết và sôi động. Theo anh thú nhận thì ngay từ ngày đầu tiên gặp tôi anh đã “choáng” vì khả năng giao tiếp và ứng xử công việc chuyên nghiệp, anh theo tôi từ đó. Anh hay lấy cớ máy hết pin mượn máy, lúc say quá xin cốc nước (tôi có phòng tập thể ở cơ quan), lúc lại vào chơi vì có hẹn với bạn nên ghé nhờ để chờ. Tóm lại là vô vàn lý do để anh lê la ở phòng tôi khi hết giờ làm việc.

Khi đó tôi đang có nhiều dự định, cũng vui vẻ đi chơi với một vài anh chàng. Nhưng từ khi anh về công tác, hễ tôi đi chơi với ai anh cũng có mặt với những lý do rất dễ thương: “Sợ chị đi một mình bị bắt nạt” hay “Ngồi xe của anh ấy đâu có tiện, ngồi xe em đây này” và “Em đi theo để bảo vệ chị”. Tôi 27 tuổi, tự quyết đoán trong công việc và cuộc sống, chưa từng dựa dẫm ai cả, bỗng nhiên có cảm giác được che chở, nâng niu. Tôi tự nguyện đi theo anh lúc nào không biết, chỉ biết vào một buổi tối anh thì thầm với tôi 3 chữ linh thiêng “Anh yêu em” thì chúng tôi đã thực sự đổi vai và anh trở thành người yêu chính thức của tôi.

Nói dài dòng một chút về quãng thời gian bắt đầu để mọi người có thể hiểu được đoạn sau này của 5 từ trên đây. Ngay từ khi khởi đầu tôi và anh đã chịu sự phản đối dữ dội từ gia đình 2 phía. Bố mẹ anh không thể chấp nhận cô con dâu hơn chồng 2 tuổi, bố mẹ tôi thiếu điều chết cứng khi nghe tôi tuyên bố yêu anh và muốn được chung sống với anh suốt cuộc đời. Bố mẹ tôi không thể hiểu được tại sao con gái mình lại có thể yêu anh và đồng ý làm vợ anh khi mà có bao nhiêu người vô cùng xuất sắc, trong khi anh chỉ là một “đứa trẻ con không thể bảo vệ nổi bản thân chứ đừng nói đến vợ”.

Tuy phản đối là thế nhưng bố mẹ vẫn dằn lòng chấp nhận khi tôi làm già đòi ở vậy không lấy chồng. Còn anh, khi ấy cũng vô cùng khổ sở, ép buộc bố mẹ mọi bề để chấp nhận tôi. Bố mẹ anh khi đó rêu rao về tôi với những lời nói nặng nề nhất nhưng rồi cũng không có cơ sở nên đành chấp nhận. Hai năm sau chúng tôi kết hôn, đến giờ có một thiên thần nhỏ dễ thương.

Điều này ai cũng thấy hạnh phúc, tôi cũng vậy, nhưng nỗi khổ bắt nguồn từ bố mẹ anh không bao giờ được xóa bỏ. Ngay từ khi cưới tôi về, ngày đầu tiên bố mẹ chồng nói với nhau: “Có người về rửa bát và giặt quần áo cho rồi”. Em chồng tôi vốn bị bệnh “không thể rửa bát và giặt quần áo được”, chỉ có thể ăn cơm và chơi bời mà thôi. Cưới xong bố mẹ chồng bắt chúng tôi ở cùng nhà, yêu cầu tôi chuyển việc về gần nhà để làm.

Tôi khéo léo từ chối vì lý do công việc của mình không thể dễ dàng xin được, càng không thể dễ bỏ, nếu từ bỏ bố mẹ chồng có thể cho tôi làm công việc gì? Vì lý do ấy sau khi cưới một tháng chúng tôi dọn ra ở riêng gần nơi công tác (từ nơi tôi công tác về nhà chồng khoảng hơn 20 km, và về nhà bố mẹ tôi cũng từng ấy km). Vậy là bố mẹ chồng nổi giận, rao giảng lấy về rồi tôi phải có trách nhiệm lo cho em chồng, lo cho bố mẹ chồng.

Tôi có thai và sinh cháu, từ khi có thai tôi yếu ớt nhưng chưa một lần bố mẹ chồng thèm biết tôi cần gì, thiếu gì. Chồng mải chơi, luôn bỏ vợ ở nhà để rong chơi cùng bè bạn với những cuộc nhậu vô bờ bến. Ngày sinh con, tôi lên bàn mổ cấp cứu còn nghe mẹ chồng buông một câu: “Nó có thế nào cũng không sao nhưng con bé (thai nhi) có thế nào thì mới khổ”. Tôi đau lòng tưởng chết vẫn ráng sinh con vuông tròn để quay về.

Tôi mổ, không được phép ăn gì nhưng ngày đầu mẹ chồng làm một cặp lồng cơm, canh và dưa gang, tôi không ăn thì chồng trách, mẹ chồng khóc lóc làm mình làm mẩy cho đến lúc bác sĩ vào nói: “Không được cho bệnh nhân ăn gì đến khi có thể trung tiện và đại tiện được”, mẹ chồng mới thôi. Hai ngày trông tôi trong viện ngày nào mẹ chồng cũng đốt vía mọi người đi qua đi lại trước giường nằm của tôi và con. Nhịn đi tất cả mọi chuyện tôi mong ấm êm nhà cửa, nhưng nào có yên, tôi nuôi con từ khi đỏ hỏn đến nay chưa từng biết đến miếng cháo bà nội nấu cho cháu, cái áo bà nội mua, cái kẹo bà nội cho. Con là do tôi sinh tôi phải tự dưỡng, đừng mong gì ở ông bà.

Thực tình tôi cũng không mong gì ở ông bà, chỉ là giá ông bà không thể cho tôi cái gì thì cũng đừng đi rêu rao là lo cho tôi từ cái tăm đến bát cơm, cốc sữa. Chồng đi học cao học, nói thực khi thi đầu vào cũng không có đủ năng lực, tôi phải vứt ra gần trăm triệu cho đi. Ngay từ đầu tính đến chuyện này tôi đã không đồng ý cho đi thi và đi học nhưng chồng hết lời năn nỉ, bố mẹ chồng lại nói: “Chồng con đi học bố mẹ nuôi và lo cho hết”, tôi đành cho đi. Không ngờ từ khi thi đến khi học một tay tôi vừa nuôi con vừa nuôi chồng, không bao giờ được ông bà hỗ trợ gọi là nửa xu.

Em chồng thỉnh thoảng lại ngửa tay xin chồng tiền, anh lại nã từ tôi ra, thậm chí tôi còn phải lo cả tiền chợ búa cho mẹ chồng, vô cùng thảm hại. Em chồng ra trường, bố chồng xin việc hết nơi này đến nơi khác không ai nhận. 5 năm sau 4 lần nạo thai, hai lần tôi phải đưa em đi giải quyết hậu quả chơi bời, một lần chồng tôi đưa đi, một lần nó tự đi. Em chồng và gia đình chồng đầy kiêu hãnh gọi tôi về giao việc phải lo việc cho em với nhiệm vụ cao cả của một bà chị dâu. Rồi em lấy chồng, tôi đứng ra lo đặt bánh, đặt hoa, dĩ nhiên tiền tôi tự trả mà không có lấy lời nào động viên cả. Mẹ chồng nói: “Mặc kệ cho nó làm, mất tiền mua về thì phải dùng chứ”.

Tôi cũng phải tận dụng mọi mối quan hệ để xin việc cho em. Tôi thông báo với bố mẹ số tiền cần lo để xin việc theo yêu cầu của người nhận việc, bố chồng đồng ý và nói: “Yên tâm chiều con về là có”. Tôi yên tâm, vì người xin việc cho tôi rất tin tưởng nên đã ứng toàn bộ số tiền ra trước để lo việc cho em. Mấy ngày sau tôi về lấy tiền, bố chồng trở mặt kêu: “Không có, vợ chồng con phải lo một nửa”, mẹ chồng tỉnh bơ: “Mẹ không biết việc này”. Khi tôi giục, bố chồng liên tục nói tôi lừa đảo, mẹ chồng nói tôi dối trá, em chồng tinh tướng nói không thèm nhờ tôi xin việc. Quá giận vì việc này tôi đã lo đủ số tiền và xin với người đã giúp cho rút hồ sơ, chuyển cơ hội cho người khác đi làm. Ngay khi tôi cầm tiền về chồng nổi xung, giận dỗi ra điều kiện nếu không lo việc cho em sẽ ly hôn.

Mẹ chồng khóc lóc chửi tôi là đồ đểu giả, bố chồng xuống tập thể nơi chúng tôi ở chửi bới những lời lẽ giống như tôi được toàn bộ số tiền đó đi ăn chơi nhảy múa, rồi ông cầm toàn bộ số tiền trong đó có cả tiền của tôi đi về về. Suốt thời gian đó đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu tại sao lại có những chuyện thế. Sau này tôi nghe mẹ chồng nói mới ngộ ra: Vì tôi già hơn con trai bà nên việc bà mua gái già như tôi về làm dâu là quá đáng lắm rồi. Vì vậy mua về bà có quyền chửi, mắng, xỉ nhục. Tôi phải chấp nhận sự thật ấy dù cay đắng đến đâu.

Đôi khi tôi tự hỏi mình cần phải xử lý như thế nào và chấp nhận ra sao với hoàn cảnh thực tại này? Còn sống tiếp hay giải tán tất cả?

Hoan

(0) Bình luận
Nổi bật
    Tin mới nhất
    Tôi được nhà chồng 'mua' về làm dâu