Cả buổi sáng của một ngày mưa lê thê, nhàu nhĩ, mưa bầm dập cả khoảng không gian sau phòng xử án. Nàng lặng câm, bất động. Đôi bàn tay gầy trắng, trơn muốt của Thiên để lên bàn...
Minh họa: PHÙNG BẢN
Cả buổi sáng của một ngày mưa lê thê, nhàu nhĩ, mưa bầm dập cả khoảng không gian sau phòng xử án. Nàng lặng câm, bất động. Đôi bàn tay gầy trắng, trơn muốt của Thiên để lên bàn... Nàng lén mắt nhìn những móng tay sáng láng rất đỗi thân yêu ấy. Chao ôi, lúc bấy giờ nàng thầm ao ước, trái tim đau đớn, tấy đỏ của nàng kêu lên thầm thì: “Đôi bàn tay yêu dấu ơi! Hãy nắm lấy bờ vai em, hãy siết chặt khuôn mặt em, hãy vòng tay ôm em đi... Chúng mình sẽ lại hạnh phúc”.
Tiếng kêu của con tim đau đớn tội nghiệp khản đặc, cuống quýt nhưng người đàn ông đó vẫn ngồi im, không mảy may cảm xúc. Nàng hoảng hốt khi chủ tọa phiên tòa lên tiếng:
- Anh Thiên, anh có chấp nhận ly hôn với vợ của mình không?
Đôi môi người đàn ông đáp nhỏ nhưng rành rọt:
- Có!
Nàng nghe như có tiếng vỡ của một chiếc ly thủy tinh…Không, hình như là rất nhiều những tiếng vỡ. Nàng nghe tiếng kêu xé trời của một cơn gió bầm dập, lang thang trong mùa bão nổi. Nàng đã mất anh...
Con đường đất đỏ trơn tuột chảy dài giữa một ruộng lúa xanh rì dẫn đến nhà nàng. Nhà chỉ có hai mẹ con. Nàng không biết vì sao nàng không có bố, kể cả một tấm ảnh chụp chung giữa hai người. Nàng lớn lên, thông minh, xinh đẹp nhưng đa cảm đến xót ruột, đến phát lo. Mẹ nàng là người phụ nữ đoan trang, hiền dịu nhưng bà không hiểu hết những ngõ ngách trong tâm hồn nàng. Trời ơi! Sao gương mặt nó lúc nào cũng phơn phớt như thạch bích, đẹp lạ lùng và buồn nẫu ruột. Con ơi! Sao cái điệu con nhếch môi, cái điệu con ngồi đăm đăm bên cửa sổ nhìn khoảng nắng lung linh, diệu vợi, cái điệu con nằm co chân bên cửa sổ của những đêm trăng viên mãn lại giống người đàn ông ấy nhiều đến như thế. Cả hai đều là báu vật của đời bà và cả hai đều mong mảnh dễ vỡ...
Năm ấy... Ngày ấy, bên bờ sông có chiếc cầu gỗ nhỏ xíu. Hằng đêm, chàng bộ đội trinh sát 23 tuổi vượt qua cánh đồng cỏ dại đến gặp bà. Tình yêu đó khiến cô mãn nguyện, không kìm giữ cảm xúc khi cánh trai làng vẫn dập dìu tán tỉnh. Và, bến sông vào một đêm trăng muộn, ánh sáng ngà ngà như ruột quả bơ non, trên bến nước có chiếc cầu gỗ nhỏ xíu, bàn tay rắn đanh của chàng trinh sát trẻ, mái đầu cắt cua nhẵn thín mê đắm trên vuông ngực hoang sơ. Nửa người cô buông thõng xuống dòng sông. Làn nước mát dịu. Người cô nóng ướt như vừa xông. Cô gái thả mình và mầm sống phút chốc bám rễ. Mầm sống đó là của người đàn ông có cái nhìn xoáy hút, có đôi môi ẩm ướt và mùi thơm quyến rũ đến mê hồn. Nhưng dòng sông đêm đó đã đưa người đàn ông đó đi và tỉ mẩn xóa từng dấu vết. Người con gái mang trong mình mầm sống đó đã phải cong như con rắn cháy xèo mỡ trên bếp than hồng, phải bầm chẻ mười ngón chân để đi hết ngần ấy thời gian. Người đàn ông đó đã rụi cháy giữa cuộc đời để đêm đêm bốc khói, phả ù mắt bà.
Hai mẹ con nàng nhào bột thời gian cho nỗi buồn vón cục. Nàng thấy rõ những mạch máu li ti gào thét, quẫy đạp dưới bầu vú vẫn còn tròn đầy, vun ngọn của mẹ. Bầu vú suốt một thời thanh xuân chỉ duy nhất một lần đôi bàn tay rắn đanh của chàng trinh sát trẻ năm xưa khám phá...
Ngôi nhà đó, lối ngõ đó ấm lên, nồng ngái mùi đàn ông, thao thiết nỗi nhung nhớ và chờ đợi ngọt ngào khi Thiên đến. Anh nhiều tuổi hơn nàng, chín chắn và đức độ. Thiên không đặc biệt như người đàn ông có cái nhìn hút xoáy của mẹ. Anh biết chơi đàn ghi ta nhưng chỉ chơi những bản nhạc đỏ, chơi khi có người yêu cầu. Anh chu chỉn và cẩn trọng, biết làm tất cả những việc cần làm cho một gia đình.
Không biết vì ma lực nào mà nàng yêu Thiên nhiều đến thế. Nàng gom cả tuổi thơ ngọt ngào để dâng đáp cho anh. Cả hai đã có những ngày hạnh phúc.
Họ dọn đến ở trong ngôi nhà nhỏ thuê ở ngoại thành. Những bữa cơm với món chả nướng bên bếp than rực lửa làm nàng thấy cuộc đời lung linh huyền diệu. Thi thoảng, hai vợ chồng lại chở nhau về ngôi nhà lợp ngói âm dương với màu rêu xanh đến leo lắt của mẹ. Mẹ nhìn nàng, ánh mắt chộn rộn, lo âu khi nàng quấn quýt Thiên, nồng nàn một tình yêu không bờ bến. Ăn cơm tối xong, thế nào nàng cũng kéo Thiên ra khỏi nhà. Nàng thích khúc sông vi vút gió có chiếc cầu gỗ đen nhức dưới bến. Ở đó, nàng thả sức vòi vĩnh, nũng nịu Thiên. Nhưng rồi, cái khung cảnh lãng mạn mà nàng vẽ hàng đêm làm Thiên mệt mỏi. Anh muốn được yên tĩnh, muốn được vùi đầu trong chăn thay vì cái bờ sông vi vút gió. Nàng dỗi. Nàng bỏ mặc Thiên trong căn nhà lợp ngói âm dương leo lét xanh để phóng xe vù vù trên con đường đất đỏ. Con đường rồi cũng có chỗ rẽ, nàng phải quay về khi đã quá xa nơi mà nàng biết chắc Thiên vẫn còn trong chăn ấm. Nàng vòng tay ôm Thiên:
- Cho em xin lỗi!
Thiên không quay lại, vẻ bên ngoài thản nhiên làm nàng run bắn lên. Thiên vẫn nằm im, như là đang ngủ ngon lành. Khi gà le te gáy, Thiên trở mình:
- Ngủ đi!
Con người Thiên chỉn chu một cách tuyệt đối. Anh đúng mực đến độ nàng không có gì để trách cứ. Với mẹ nàng, Thiên không quên tặng quà mỗi ngày lễ, san sẻ nỗi niềm với bà như một đứa con trai. Nhưng, dù thế nào đi nữa, nàng vẫn thấy thiếu một cái gì đó. Sau những tháng năm chung sống, cái thiếu mà nàng cảm nhận được ngày một nhiều lên. Nàng thường chuẩn bị một bữa tối thật ngon, một khung cảnh thật ấm áp để đón chồng. Nàng muốn mỗi ngày bên Thiên là một ngày hạnh phúc: đèn ngủ màu tím nhạt, lọ hoa vi ô lét thơm dịu dàng, giường đệm trắng tinh khôi. Nàng ghé sát người Thiên, thủ thỉ kể cho anh nghe những câu chuyện vui. Thiên nằm im, rồi kết thúc câu chuyện bằng một mệnh lệnh: “Thôi, ngủ đi”. Nàng duỗi thẳng người, tím tái và xơ cứng. Nàng không thể nào ngủ được, thần kinh nàng bị ức chế. Trời ơi, sao anh ấy lại lạnh lùng với ta, sao con người này lại khác xa với người mà ta đã từng quen biết! Anh ấy không yêu ta nữa thì có nghĩa là chưa bao giờ có tình cảm với ta...
Nàng không thể chịu đựng được khi đêm đêm, nàng và anh như hai kẻ xa lạ trong căn nhà đó. Nàng thu dọn đồ đạc, về với mẹ trong căn nhà leo lét xanh. Mẹ nàng đỡ túi quần áo trên tay nàng, khuôn mặt tái dại.
Hằng đêm, mẹ con nàng co người trong tấm chăn đã ố màu, hai người hai ý nghĩ…Nàng thầm mong anh đến, thầm mong anh xin mẹ đưa nàng trở lại nơi mà anh và nàng đã từng hạnh phúc. Chỉ cần anh đến, nàng sẽ ôm lấy anh, sẽ xin anh bỏ qua hết cho nàng. Nàng chờ đợi và nàng đã hy vọng xiết bao...
Anh đã đến... Một ngày cuối tuần hanh hao nắng. Tim nàng đập nhộn nhạo. Anh hỏi, nàng có khỏe không? Hình như anh nói trông nàng ốm hơn mọi ngày. Nàng run rẩy đi theo anh, nhủ thầm mình đừng làm gì để anh không vừa lòng. Anh theo mẹ nàng ra vườn, chống cho bà những cành cam sai quả, trĩu xuống giữa vườn.
Mẹ nàng kho cá bống, nấu canh dưa cải với sườn heo cho bữa tối hôm đó. Nàng ríu rít phụ mẹ dọn cơm, giành bát xới cơm cho anh. Anh ăn thật ngon miệng. Nàng nghĩ, thế là anh đã tha thứ cho nàng, đã không còn coi nàng là người xa lạ như ngày nàng khăn áo ra đi.
Nàng không thể nào ngủ được. Tiếng trở mình của mẹ và tiếng thở đều đều của anh làm nàng ngộp thở. Nàng rón rén đến bên giường anh, nàng nghe mùi thơm dìu dịu, cái mùi mà bao đêm nàng vật vã vì nhung nhớ. Không kìm giữ được, nàng chui vào chăn, ôm riết lấy anh.
Anh vẫn nằm im, mấy giây trôi qua và nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra khỏi người. Cũng bằng giọng nhẹ nhàng và thản nhiên, anh nói: “Vào giường ngủ đi". Nàng lặng người, buông tay khỏi người anh. Lẽ nào giữa nàng và anh không còn gì nữa hết, lẽ nào hai người sẽ phải...
Trước khi vào phòng xử án, anh hỏi:
- Em dự định như thế nào về ngày mai? Theo anh, em nên về ở với mẹ, dạo này mẹ cũng đã yếu. Rồi gặp người phù hợp thì cố gắng sống cho thật tốt.
Nàng bật cười, nụ cười tái dại:
- Em sẽ sống tốt khi không có anh. Anh thì sao? Có lẽ anh nên đi thật xa, hãy đi thật xa...
Nàng gập người và ho rũ rượi khi nói với anh những lời cuối. Không bao giờ gặp lại anh nữa hay thi thoảng gặp nhau trên vạch đèn đỏ, biết rằng trong thành phố chật hẹp này vẫn còn có anh! Nàng không biết, nàng chỉ biết một điều duy nhất rằng dù anh xa hay gần thì anh đã không phải là của nàng, trái tim nàng sẽ đau đớn vô cùng vì điều đó. Nhưng, không hiểu sao giây phút đó, nàng vẫn hy vọng, vẫn hy vọng vô cùng rằng anh không thật lòng muốn chia tay với nàng. Cũng như lần anh đến nhà nàng, cái buổi sáng mà anh đã chờ nàng ngủ nướng trên giường đến non trưa, trong câu chuyện mà anh thưa với mẹ anh hôm đó, nàng vẫn ngập tràn hy vọng. Anh nói, anh vẫn yêu nàng, phải chia xa nàng, với anh không gì đau đớn hơn. Nhưng, nàng đã làm cho cuộc sống của anh và nàng vỡ vụn... Anh muốn có sự bình yên và anh không chịu đựng được khi nàng luôn làm cho cuộc sống của anh và nàng phải căng lên như sợi dây đàn. Tình yêu thái quá và sự nhõng nhẽo, trẻ con của nàng đã làm anh thấy sợ. Anh cảm thấy mình không còn đủ sức để chịu đựng nàng!
Nàng lặng người khi nghe anh nói. Chúa ơi! Vậy là mình đã sai! Nàng yêu anh thật nhiều. nàng muốn được ôm anh khi hai đứa lên giường, muốn được vòi vĩnh anh chút ít khi được ở bên anh. Nhưng anh cho là nàng có lỗi! Và anh đã phải sống không yên ổn vì điều đó. Khi anh mới quen và yêu nàng, nàng thấy mắt anh sáng lên khi nàng nồng nàn nói lời yêu thương, sao giờ đây mỗi lần nàng định nói thì anh lại bẳn gắt “...để anh yên!”. Vì sao lại là như thế? Vì sao... Ngàn lần nàng không thể nào hiểu nổi. Anh đã nói với mẹ nàng thật nhiều, anh xin mẹ tha thứ cho anh và nàng.
Con đường trước mặt nàng dốc đứng và mòn vẹt. Nàng không xác định được mình đã đi cách xa bao nhiêu căn phòng vừa chính thức chia cắt nàng và anh vĩnh viễn!
Dòng sông vẫn chảy mở ra khúc ngoặt và nàng đặt dấu?
Truyện ngắn của HÀ HUY