Một lần tình cờ khi uống rượu say, em buột miệng kể đã yêu một người đàn ông khác, người đó đã có gia đình.
Em nói dù biết thế nhưng những giây phút bên anh ta làm em cảm thấy được vui vẻ.
Tôi 23 tuổi, sống nội tâm. Tình yêu đến với tôi rất tình cờ mà giờ khi nghĩ lại cảm giác như đó là một định mệnh. Em hơn tôi một tuổi, không được may mắn như những người khác vì hoàn cảnh gia đình em phải lao vào bươn chải cuộc sống từ rất sớm với nhiều công việc. Ở em luôn toát lên một điều gì đó khiến tôi cảm thấy yêu mến ngay từ lần đầu gặp mặt.
Tôi gầy gò vì vậy luôn cảm thấy mặc cảm khi tiếp xúc với những người khác. Em lại khác, ngay lần đầu tiên gặp, tôi có cảm giác như đã thân thiết với em từ rất lâu, không cảm thấy có chút ngại ngùng gì và yêu em say đắm. Tình yêu của chúng tôi tưởng như không bao giờ có thể chia lìa, tôi yêu em và cảm nhận được tình yêu này rất nhiều.
Rồi trong một lần quan hệ, em đã có thai. Tôi vẫn nhớ như in cảm giác khi em nói "Anh ơi em có em bé rồi”, vừa vui sướng vừa lo lắng. Vui sướng vì tôi biết em luôn ao ước có một đứa con, còn lo lắng bởi gia đình rất nghèo khó và đã cạn kiệt khi nuôi tôi ăn học. Tôi vừa mới ra trường, chưa có bằng, chưa việc làm và đang mất phương hướng vào tương lai, mặc dù vậy tôi luôn mong muốn có thể đem lại hạnh phúc cho em, muốn cưới em.
Điều không ngờ tới là chúng tôi bị gia đình ngăn cản bởi nghĩ tôi không thể nào lo cho một gia đình mới. Gia đình nói chỉ đồng ý chừng nào tôi có một công việc ổn định, có thể nuôi sống bản thân cũng như em và con. Đau đớn ùa đến, chúng tôi phải bỏ đi giọt máu của mình. Em đau đớn tuyệt vọng, tôi cũng không khác gì, biết rằng từ đây đã đánh mất đi niềm tin của em. Sau đó chúng tôi thường nhắn tin qua lại với nhau nhưng tình cảm không còn được như trước, tôi nhận thấy em hờ hững, hơn nữa em rất hận tôi và gia đình tôi.
Một lần tình cờ khi uống rượu say, em buột miệng kể đã yêu một người đàn ông khác, người đó đã có gia đình. Em nói dù biết thế nhưng những giây phút bên anh ta làm em cảm thấy được vui vẻ. Tôi đau đớn, chưa bao giờ nghĩ em sẽ phản bội, bỏ rơi tôi như vậy.
Đêm nào tôi cũng khóc như một đứa trẻ, cơ thể vốn gầy gò ốm yếu nay lại càng gầy đi đến thảm hại, chưa một giây phút nào tôi thôi nghĩ đến em, đến những kỷ niệm từng có với nhau. Tôi luôn cố níu kéo em trong tuyệt vọng. Thật lòng tôi không trách em đã bỏ rơi mà cảm thấy yêu và thương em rất nhiều.
Giờ điều tôi lo lắng hơn cả là em sẽ ra sao khi yêu một người có gia đình. Liệu rằng người đó có thể bỏ đi gia đình đang có của mình để chăm sóc lo lắng cũng như cho em một danh phận không? Tôi van xin em hãy quay lại để được chăm sóc bù đắp những tháng ngày đau buồn trước đây cho em. Nhiều lần em ậm ừ, cho tôi thêm hy vọng nhưng rồi tôi lại phát hiện em dường như không thể dứt bỏ được người đó.
Trong sâu thẳm đáy lòng tôi vẫn cảm nhận được em còn thương tôi. Giờ tôi chỉ mong em được hạnh phúc, không phải chịu thêm bất cứ nỗi đau nào. Tôi sợ rằng một ngày nào đó người đàn ông kia bỏ rơi em, sợ em phải chịu nhiều thiết thòi. Tôi sẽ luôn chờ em quay lại.
(Nguồn: VNE)