Đâu có "giặc" là ta cứ đi

27/02/2022 13:45

Gần 11 giờ đêm mà chưa thấy ông Văn về, bà Thanh sốt ruột, chốc lại mở cửa nhìn ra ngõ. Anh Tuấn thấy mẹ như vậy thì cười bảo:

- Con vừa gọi điện cho bố rồi, lát nữa sẽ về, mẹ cứ yên tâm.

Bà Thanh thở dài:

- Về hưu hơn chục năm nay rồi, chẳng được nghỉ ngơi lúc nào, cứ làm hết việc nọ việc kia cho khu phố. Dạo này còn tham gia hoạt động ở trạm y tế lưu động nữa chứ. Vất vả ngày đêm, chẳng may mắc bệnh thì khổ.

- Gần đây ca F0 tăng mạnh, trạm y tế phường có 7 cán bộ, nhân viên thì 4 người mắc Covid-19. Do đó, phải huy động các bác sĩ về hưu, bác sĩ phụ trách các phòng khám trên địa bàn tham gia phòng chống dịch. 

Ngừng một lát, anh Tuấn nói thêm:

- Đêm qua, mẹ ngủ nhà em Quỳnh nên không biết. Nửa đêm có trường hợp F0 chuyển biến nặng, bố nhận điện thoại lập tức đến nhà họ, làm thủ tục để chuyển bệnh nhân đến cơ sở y tế dù thời tiết giá lạnh.

Bà Thanh buồn rầu:

- Rõ khổ. Đến bao giờ mới hết dịch đây.

Vừa lúc đó ông Văn về, lên tiếng:

- Ngày xưa tham gia chiến trường, máy bay địch bay ào ào trên đầu, tôi vẫn lành lặn trở về làm trong ngành y đó thôi nên tôi chẳng sợ gì cả. Bản thân có kiến thức, kỹ năng, lại hành nghề y lâu năm, giờ đến lúc cộng đồng cần, mình phải có nghĩa vụ, trách nhiệm hỗ trợ chứ.

- Nhưng hỗ trợ cũng vừa sức mình thôi. Ông ngã bệnh ra đấy thì sao?

- Bà yên tâm, tôi vẫn khỏe mà. Lần này tham gia hoạt động ở trạm y tế lưu động mới thấy cảm phục các nhân viên y tế mùa dịch. Tôi cũng học hỏi được nhiều điều, cảm thấy xúc động khi những người trẻ cống hiến sức lực, nhiều khi quên ăn, quên ngủ để tư vấn, hỗ trợ điều trị F0. Tôi có kinh nghiệm, nhưng sức khỏe không còn như ngày xưa.

- Dễ thường ông còn khỏe thì đi cả đêm không về đấy hả?

Anh Tuấn quay sang nói với bố mẹ:

- Dịch căng thẳng lắm rồi, từ ngày mai khi tan học, con cũng ra trạm y tế xem có cần hỗ trợ gì không bố nhỉ?

Ông Văn gật đầu:

- Đợt trước tham gia ở chốt kiểm dịch rồi thì lần này sinh viên trường y các con nên tham gia tổ tư vấn y tế hỗ trợ công tác phòng chống dịch.

- Vâng! Trên Facebook của thầy giáo con còn chia sẻ số điện thoại với lời nhắn tình nguyện hỗ trợ tư vấn chăm sóc, điều trị cho các F0 tại nhà đấy ạ!

- Quý hóa quá. Từ khi dịch Covid-19 bùng phát đến nay, chứng kiến biết bao hành động đẹp, ăm ắp tinh thần trách nhiệm trong chăm sóc và bảo vệ sức khỏe nhân dân của những "chiến sĩ áo trắng". 

Bà Thanh nghe hai bố con ông Văn nói thế thì mỉm cười góp chuyện:

- Lúc dịch bệnh căng thẳng thế này người dân chúng tôi cũng sẽ lan tỏa hành động đẹp, ý nghĩa cùng các "chiến sĩ áo trắng".

- Mẹ lại định tham gia tổ chống dịch nào nữa đây - anh Tuấn ngạc nhiên hỏi.

- Hành động đẹp, ý nghĩa đôi khi chỉ đơn giản là việc chấp hành, tuân thủ nghiêm các quy định phòng chống dịch, các khuyến cáo, yêu cầu của cơ quan chức năng, chính quyền địa phương. Chỉ cần vậy thôi, chắc chắn dịch sẽ sớm bị khống chế, ngăn chặn phải không ông?

Ông Văn mỉm cười đáp:

- Chuẩn không cần chỉnh.

Vừa nói xong thì chuông điện thoại kêu, ông Văn bắt máy. Chẳng biết đầu dây bên kia nói gì nhưng nét mặt ông vui hẳn lên:

- Khỏe hẳn rồi hả? Lại tham gia chống dịch cùng chúng tôi chứ? Đâu có "giặc" là ta cứ đi. Người nhiễm bệnh đang cần mình.

NGUYỄN VĂN CÁT

(0) Bình luận
Nổi bật
    Tin mới nhất
    Đâu có "giặc" là ta cứ đi