Thúy sợ nghèo. Thúy sinh ra trong gia đình thuần nông, từ bé đã chật vật với cái nghèo hỏi làm sao không sợ.
Bố mẹ Thúy từng nhiều lần cãi vã nảy lửa chỉ vì gạo trong chum đã hết, tiền không sẵn một đồng, Tết nhất không lo nổi manh áo mới cho con. Đành rằng cuộc sống bây giờ không đến mức quá khó khăn như vậy nhưng cũng đâu phải chỉ cần cơm no, áo ấm. Nhu cầu của con người mỗi ngày mỗi nhiều hơn nên Thúy sợ không chắc có thương Thành trọn vẹn được cả đời. Biết đâu vì thiếu thốn, vì thua kém bạn bè mà một ngày nào đó lại mang nhau ra chì chiết. Lúc ấy nghĩa cạn mà tình có khi cũng hết. Thành biết vậy nên chạy vạy vay mượn góp vốn chung mở quán ăn nho nhỏ với bạn bè. Nhưng thời buổi người khôn của khó, quán mở ra không bao lâu đã phải đóng cửa đăng tin nhượng lại vớt vát chút tiền nhà. Thành lạc quan nghĩ cách này không được thì xoay cách khác. Cứ tưởng chỉ cần cố gắng, chăm chỉ là có kết quả tốt đẹp nào ngờ chút tiền vốn ít ỏi cũng bị người ta lừa mất. Hai người lúc này đã gần ba mươi tuổi, cả hai nhà đều giục chuyện cưới xin. Thúy đôi lúc thở dài bảo “hay là Thành đi tìm người khác”. Lấy chồng nghèo thà Thúy ở một mình, chứ cưới nhau về lại phải gánh vác lo thêm chuyện nhà chồng, sao chịu nổi. Nói vậy chứ đẹp như Thúy thiếu gì người hơn Thành dòm ngó. Chỉ cần gật đầu là Thúy có chồng giàu, có cuộc sống nhàn hạ xênh xang. Lúc buồn quá Thành cũng nghĩ hay là cứ để Thúy đi cho ấm đời Thúy. Nhưng rồi Thành lại nghĩ nhỡ đâu Thúy lấy phải thằng chồng chỉ biết coi trọng vật chất mà không vẹn tình vẹn nghĩa thì lại khổ một đời. Thành thì thế nào cũng được nhưng cứ nghĩ đến cảnh Thúy bị phụ bạc, sống buồn tủi là Thành không cầm lòng được. Đến lúc đó muốn giang tay ra thương lấy nhau cũng đâu có dễ. Nghĩ vậy Thành lại nỗ lực hết sức để không có lỗi với tình yêu mà Thúy gửi gắm nơi anh.
Cũng may, dần dà chuyện làm ăn của Thành có nhiều thuận lợi. Thành và Thúy tính chờ thêm chút thời gian để lo làm ăn kinh tế rồi sẽ tính chuyện cưới xin. Nhưng Thúy lại mang thai ngoài ý muốn. Đám cưới diễn ra trong sự chúc phúc của hai bên gia đình, chỉ có Thúy mặc áo cô dâu mà thoáng nét buồn. Thành hiểu tâm tư nên càng thương vợ nhiều hơn. Suốt ba năm chung sống Thành chưa bao giờ quên lời hứa mang đến một cuộc sống đủ đầy cho Thúy. Bạn bè đều thấy Thúy nghèo mà vui, nghèo mà cái gì cũng có. Nghèo ở đây là chưa có nhà lầu xe hơi, tiền tiêu vẫn còn phải tính đến trước sau chứ cuộc sống Thúy cũng không đến nỗi thiếu thốn. Hiếm có người chồng nào chiều vợ con như anh. Sáng bận bịu mấy Thành vẫn tự tay nấu đồ ăn sáng cho cả nhà. Chiều trước khi đi làm về đều điện hỏi Thúy thích ăn gì Thành mua. Trăm công ngàn việc mà anh vẫn lụi hụi làm sữa chua cho Thúy ăn đẹp da. Nhiều hôm hàng xóm đi qua thấy Thành vừa rửa bát vừa huýt sáo, họ trêu “chiều vợ vừa thôi không lại có ngày phải đội vợ lên đầu”. Thành cười hề hề bảo: “Vợ em trông vậy mà yếu lắm, cứ ốm suốt thôi. Thành ra đỡ đần được vợ chút nào cũng yên tâm chút đó”.
Thành muốn Thúy nghỉ ngơi ở nhà chăm lo vun vén gia đình. Bởi công việc của Thành ngày càng bận nhất là khi mở thêm chuỗi cửa hàng ăn nhanh trong thành phố. Có bao nhiêu vốn liếng dồn cả vào đó nên tâm trí cũng không thể lơ là. Nhưng do phải ở nhà chăm con suốt thời gian dài khiến Thúy thấy tù túng nên muốn đi làm trở lại. Thành cũng lo Thúy ở nhà mãi biết đâu lại sinh tâm bệnh. Thôi thì miễn là Thúy vui, con nhỏ thì thuê người trông, ngày đôi lần Thành đáo qua sắp xếp việc nhà.
“Gái một con trông mòn con mắt”, thêm tí son phấn lụa là đi ra ngoài đường chẳng ai nghĩ Thúy là gái đã có chồng dù tuổi cũng đã ngoài ba mươi. Đi làm rảnh tay chân hơn chăm con mọn, vì công việc văn phòng không phải lúc nào cũng bận rộn nên sau giờ làm Thúy vẫn có thời gian hò hẹn bạn bè. Ban đầu chỉ là gặp gỡ bạn cũ thời đại học kể chuyện con cái cho vui. Thỉnh thoảng thì gặp đối tác của công ty bàn chuyện làm ăn, sổ sách. Sau thì vui mãi thành quen, Thúy đâm ra có nhu cầu gặp gỡ và chia sẻ. Thậm chí với cả những người bạn mới quen trên facebook. Thành thì xoay như chong chóng, chẳng có thời gian để nhận ra sự thay đổi mỗi ngày trong con người Thúy. Ít dành thời gian cho gia đình, đến cả con nhỏ nhiều khi Thúy cũng bỏ bê ỉ lại cho người giúp việc. Những cuộc hẹn không chỉ ngày càng nhiều mà thậm chí còn đi quá giới hạn lúc nào chính Thúy cũng không hay biết. Thúy như kẻ ăn phải bùa mê thuốc lú cứ lao vào mối quan hệ bất chính mà không lường trước hậu quả. Rồi chuyện gì đến cũng đến. Thành nhận được đơn ly hôn của Thúy. Thúy đâu chỉ đi tay không mà còn mang theo cả tiền bạc. Trong thư Thúy bảo do cần vốn làm ăn nên tự lấy đi, số tiền đó cứ coi như chia trước tài sản khi ra tòa. Ôm con thơ vào lòng Thành vẫn bàng hoàng không hiểu chuyện gì đang xảy đến với mình. Tất cả cứ như cơn ác mộng mà lay mãi vẫn không sao tỉnh lại. Số tiền Thúy lấy đi là công sức Thành dành dụm suốt bấy lâu để thực hiện lời hứa xây cho Thúy một căn nhà thật đẹp. Có sân rộng, có vườn cây, có căn bếp đầy đủ tiện nghi, có riêng một phòng cho Thúy tập yoga mỗi sáng. Vì lời hứa với Thúy mà biết bao đêm vợ con đã ngủ say Thành vẫn ngồi làm việc. Biết bao ngày mưa nắng nhọc nhằn Thành thèm nghỉ hẳn một hôm ở nhà chơi với con mà cũng phải gồng lên vì công việc.
Thành cay đắng ôm con vào lòng tự động viên mình: thôi thì còn có con để mà cố gắng những ngày dài dằng dặc phía sau. Người đi thì cũng đã đi rồi…
VŨ TRANG