Rồi một ngày, chị thấy trên trang cá nhân của chồng có bức hình khá thân mật của anh và một cô gái, có lẽ cùng cơ quan. Cô ta mặc váy, anh thì cười rất tươi.
Đã bao lần rồi chị thấy mình không được như những người đàn bà khác. Hễ tiệc tùng, cưới hỏi là họ xúng xính váy áo sắc nọ màu kia. Còn chị? Nào có phải chị không mua nổi cho mình một chiếc váy. Chồng chị cũng rất thoáng trong việc vợ sắm sửa, “tân trang”. Thế mà, kể từ hôm ấy…
Hôm đó, chị nhận được lời mời đi phỏng vấn tại một công ty. Về nhà, chị đỏ mặt kể cho chồng nghe sự tình. Mặt anh chuyển từ đỏ sang tím, bàn tay nắm chặt: “Trời ơi là trời, bảo ở nhà chăm con mà không chịu. Chỉ anh đi làm là đủ rồi! À, có phải do em mặc váy ngắn không? Còn chuyện gì giữa hai người mà em chưa kể cho anh không?...”. Chị giải thích rằng “ông dê xồm” đó mới kịp kéo ghế lại gần, mắt dán vào chân chị, hoảng quá chị bỏ chạy. Anh tức giận: “Từ nay, không váy viếc gì hết!”. Nói rồi anh lao thẳng vào tủ đồ, quăng bỏ hết váy của vợ. Chị nước mắt ngắn dài thay cho mọi lời bào chữa...
Cũng kể từ ngày đó, anh bỗng đổi tính. Dù cảm thấy khó chịu nhưng chị vẫn nhẫn nhịn chiều ý chồng. Chị là vậy, từ nhỏ đến lớn không dám trái lời ai. Ba má nói gì cũng “dạ”, chồng bảo sao cũng “vâng”, đến nỗi thằng con bé xíu cũng có thể “điều khiển” được mẹ làm theo ý muốn của nó. Chị là người hiền lành và nhu mì đến mức thụ động. Cuộc sống của chị hết lệ thuộc người này đến người khác, hiện tại là lệ thuộc vào chồng. Cô em gái hỏi: “Như vầy chị có buồn không?”. Chị cười: “Chị chỉ buồn khi ba má buồn, chồng chị buồn, các em buồn”. Cô em tặc lưỡi, còn điều gì là của riêng chị đây?
Anh chọn chị làm vợ vì anh biết mình là người gia trưởng, thậm chí độc đoán. Anh nói chị phải nghe, dù đúng dù sai. Chuyện chiếc váy lần này không phải do chị, rõ ràng là thế. Nhưng anh bảo là tại chị. Và rồi, định kiến của anh về chiếc váy trở thành nếp nghĩ của chị. “Ừ thì vì mình. Ừ thì không mặc váy nữa. Có sao đâu”, chị lại thản nhiên, nương theo chồng.
Thỉnh thoảng đi đâu về anh lại kể một câu chuyện như để “bêu gương” cho chị. Anh nhấn giọng to, rõ ràng: “Hôm nay, trong đám cưới em thằng bạn anh có mấy bà sồn sồn mà vẫn diện váy ngắn ngồi ưỡn ẹo, thấy trai đi ngang là mắt sáng lên. Đàn bà gì mà…”. Có lần, đang chở chị anh bỗng tăng ga đuổi theo xe cô gái phía trước: “Em thấy chưa? Gió thốc ngược váy, nhìn thấy xanh đỏ tím vàng luôn kìa!”. Tiếng anh cười giòn đanh, chị cũng cười…
Đã lâu rồi, chị không ra khỏi nhà, ngày nào cũng lui cui với bó rau, con cá, mớ thịt. Thi thoảng, để “đổi gió” chị cũng ngỏ lời muốn đi cùng chồng. Anh gật đầu nhưng với điều kiện chị phải “kín cổng cao tường”. Chuyện đó anh khỏi phải nói chị cũng biết.
Rồi một ngày, chị thấy trên trang cá nhân của chồng có bức hình khá thân mật của anh và một cô gái, có lẽ cùng cơ quan. Cô ta mặc váy, anh thì cười rất tươi. Chị nghĩ ngợi, mơ hồ về một nỗi buồn tủi trong thẳm sâu tâm hồn. Chuông reo! Chị vội vàng ra mở cửa cho chồng như mọi ngày, anh nhìn chị, hớn hở: “Hôm nay anh mới được tăng lương!”. Nước mắt chị rơi… Anh bối rối. Đã lâu rồi, tâm trạng của chị mới trái ngược hoàn toàn với anh như vậy.
GIA ĐÌNH