Vô tình tôi đã nghe trọn cuộc trao đổi của mẹ con em, đại ý là bà có bạn hàng là một người đàn ông giàu có, ông ta hơn em gần 15 tuổi đã bỏ vợ và có ý thích em.
Mẹ em muốn dưa em đến gặp ông ta, nếu được sẽ tính chuyện chia tay tôi để em đổi đời.
Ảnh minh họa: Internet Ảnh minh họa: Internet
Sau suất cơm bụi cho qua bữa cơm trưa, theo vạch kẻ ngang dành cho người đi bộ, tôi rảo chân bước vội về công ty. Vừa chớm đặt chân lên vỉa hè, bỗng có chiếc xe máy đâm sầm vào tôi. Cú va chạm chỉ làm tôi ngã bổ chửng, xây xát chút ít, còn người điều khiển xe máy là một cô gái đã ngất xỉu vì bị chính chiếc xe của cô đè vào làm gẫy một chân.
May có vài người bạn cùng công ty cũng đi ăn trưa đã tới giúp, người dắt xe máy của cô gái về công ty gửi tạm, người gọi taxi để tôi đưa cô ấy tới bệnh viện. Vậy là tôi từ nạn nhân của vụ đâm xe trở thành người chăm sóc bất đắc dĩ cho kẻ đã gây vạ cho mình trong khi chờ người thân của cô ta đến.
Khi thấy tôi ngồi bên cô gái, người đàn bà phốp pháp, phấn son dày bự xưng là mẹ của cô gái chẳng cần hỏi xem đầu đuôi câu chuyện thế nào đã lớn tiếng mắng tôi đi đứng không quan sát để làm con bà chịu thương tật, may cô gái lúc này đã tỉnh nên thanh minh cho tôi.
Chẳng còn gì để áy náy về vết thương, tôi nhận lời cảm ơn của cô gái và ra về trong tâm trạng bức xúc… Chẳng hiều trái đất xoay vòng thế nào mà nửa năm sau tôi tình cờ gặp lại người đã gây phiền phức cho mình trong một quán café đêm. Em hết lời xin lỗi tôi vì thái độ của mẹ em với tôi ngày em nằm viện. Em bảo do bố mẹ chỉ có một mình em nên mẹ hay lo lắng thái quá như vậy.
Từ cảm thông, chúng tôi trở nên thân thiết, để rồi sau một năm quen biết, chúng tôi yêu nhau. Thế nhưng khi đưa tôi về giới thiệu cùng bố mẹ, tôi gặp sự phản ứng quyết liệt từ mẹ em, bố em không có ý kiến, còn mẹ em chê tôi đủ điều, nào là có danh kĩ sư nhưng thực ra cũng chỉ lương 3 cọc 3 đồng, nhà còn đi thuê làm sao lo cho con gái bà được. Trong khi em là con một, lại được sống đầy đủ từ bé vì bố mẹ em kinh doanh buôn bán mấy chục năm nay.
Tôi hơi nản nhưng em cương quyết đến với tôi nên cuối cùng đám cưới cũng được tổ chức. Biết không thể ở rể nên tôi dồn hết tiền mừng cưới ở quê, tiền tiết kiệm của tôi và tiền bố mẹ tôi cho để mua một căn hộ chung cư nho nhỏ.
Niềm vui ngắn chẳng tày gang, bởi sau những phút giây mặn nồng tình cảm, em bắt đầu có sự thay đổi. Chắc vì quen sống đủ đầy, nhung lụa em không chịu nổi sự thiếu thốn đủ điều khi gắn bó với tôi. Em tìm cớ về nhà bố mẹ đẻ thường xuyên, khiến tôi nhiều hôm đi làm về mệt bơ phờ phải ăn tạm gói mì cho qua bữa vì vợ không nấu cơm. Em không ngại khi bày tỏ sự tiếc nuối vì vội vã kết hôn cùng tôi…
Tối thứ 7 vừa rồi quên chìa khóa nhà ở công ty, tôi biết vợ đang ở nhà bố mẹ em nên không báo trước mà đến để lấy chùm chìa khóa của em. Vô tình tôi đã nghe trọn cuộc trao đổi của mẹ con em, đại ý là bà có bạn hàng là một người đàn ông giàu có, ông ta hơn em gần 15 tuổi đã bỏ vợ và có ý thích em. Mẹ em muốn dưa em đến gặp ông ta, nếu được sẽ tính chuyện chia tay tôi để em đổi đời. Nhìn cái gật đầu đồng tình của em và thái độ hồ hởi mà tôi thấy đắng ngắt, tôi lẳng lặng ra về với cõi lòng tan nát.
Theo Tiền phong