Những tờ báo cũ của bố

20/06/2020 15:14

Tôi vẫn nhớ như in lúc bố nhận được tờ báo có bài thơ của mình. Bố nhảy cẫng lên như một đứa trẻ, rồi chạy vào bếp khoe với mẹ. Chiều đó, gian bếp của mẹ lại có thêm những tiếng cười.

Bố tôi là nông dân nhưng ở nhà luôn có một kệ sách nho nhỏ. Ông tập cho anh em tôi thói quen đọc sách. Thay vì đùa nghịch ban trưa, bố thường đặt vào tay anh em tôi những cuốn sách chi chít chữ nghĩa. Đời bố không có cơ hội được học nên luôn muốn anh em tôi học hành tốt. 

Không biết từ lúc nào, những trang sách cứ mê hoặc anh em chúng tôi. Anh tôi bắt đầu được điểm tốt môn văn, còn tôi viết chữ không sai lỗi chính tả. Sau việc đồng áng vất vả, bố cũng bắt đầu viết. Bố thường mừng rỡ, réo gọi con cái trong nhà mỗi khi viết được một bài thơ mới. Bố ngân nga cho cả nhà nghe lúc rảnh rỗi. Mẹ tôi cũng chỉ biết cười nhưng thấy bố vất vả nên mẹ không tỏ thái độ khó chịu. Tôi bắt đầu gửi những bài thơ vụng về của bố cho tòa soạn báo. Chờ đợi là cảm giác khiến người ta nguôi bớt đi hy vọng. Nhưng bố vẫn đọc sách và viết. Anh em chúng tôi thường ngồi cùng ông bàn luận về một quyển sách hay mình vừa đọc, về một nhân vật nào đó có kết cục bi thương. Những cuốn sách cứ truyền tay nhau nối dài tình thương yêu trong gia đình chúng tôi.

Tôi vẫn nhớ như in lúc bố nhận được tờ báo có bài thơ của mình. Bố nhảy cẫng lên như một đứa trẻ, rồi chạy vào bếp khoe với mẹ. Chiều đó, gian bếp của mẹ lại có thêm những tiếng cười. Tôi tưởng bố sẽ đem tờ báo đi khoe với xóm, với những người từng bảo bố thơ thẩn lung tung. Bố không làm vậy mà xếp nó gọn gàng bên góc tủ, lâu lâu lại giở ra đọc từ trang đầu đến trang cuối. Con bé út thắc mắc với bố: “Sao bố không cho mọi người trong xóm biết thơ được đăng báo”. Bố nhìn con bé út cười: “Bố làm nông dân, đọc sách làm thơ chủ yếu để các con nhìn vào mà học theo, chứ có phải nhà thơ gì đâu”.

Tôi đứng bên hiên nhà, chiều chầm chậm trôi trên những mái đầu…

Từ thói quen của người đàn ông ít chữ, anh em chúng tôi đều được học hành tới nơi tới chốn. Dù rằng chẳng phải là ông nọ bà kia nhưng cũng đỡ nhọc nhằn so với bố mẹ. Giờ đây, bố cũng không còn viết nhiều như xưa. Tôi cũng bận bịu với công việc thường ngày, lâu lâu vẫn viết đôi dòng gửi báo. Bố vẫn cẩn thận gìn giữ những tờ báo ấy như một thứ tài sản lớn lao.

Và sau ngần ấy năm, cả gia đình tôi vẫn giữ cho mình thói quen đọc sách. Mỗi trang sách giúp anh em chúng tôi nhận ra nhiều thứ, biết sống bao dung hơn, biết giúp đỡ mọi người xung quanh. Sống để vừa lòng tất cả mọi người rất khó. Nhưng sống để người khác tôn trọng là việc mà bố mẹ tôi luôn mong muốn các con mình làm được.

Một ngày trở về bên căn nhà xưa, những thứ cũ như vẫn còn nằm lại đây. Góc sách nhỏ của bố được cơi nới thêm ra, có đủ các thể loại sách mà ngày xưa bố tiếc tiền chẳng dám mua. Và, ở góc nhỏ trang trọng, bố vẫn dành cho những tờ báo cũ thân thương…

HUỲNH THỊ MỘNG TUYỀN

(0) Bình luận
Nổi bật
    Tin mới nhất
    Những tờ báo cũ của bố