Tôi đếm từng ngày xốn xang chờ đợi. Một năm xa nhà nhớ quá đi thôi. Nhớ tiếng cá quẫy nước hôm hai ba đưa ông Táo về trời. Nhớ cả tôi ngày xưa lẽo đẽo theo mẹ về thăm nhà bà ngoại.
Tôi đếm từng ngày xốn xang chờ đợi. Một năm xa nhà nhớ quá đi thôi. Nhớ tiếng cá quẫy nước hôm hai ba đưa ông Táo về trời. Nhớ cả tôi ngày xưa lẽo đẽo theo mẹ về thăm nhà bà ngoại. Nhớ mùi bánh, mùi hương, mùi hoa thoảng trong gió núi. Thức dậy trong lòng những cái Tết tuổi thơ…
Tôi kịp về vào chiều ba mươi Tết. Trời rắc muôn vàn hạt ngọc li ti. Cả đất trời rực lên những sắc hoa. Bầy chim đi đâu suốt mùa đông chẳng thấy. Giờ gọi nhau về ríu rít vui ca. Bố cho thêm củi vào bếp. Nồi bánh chưng trên kiềng lục bục tỏa hương.
Tết năm nay vắng lặng hơn. Cả nhà ngóng chị ở xa không kịp về do dịch bệnh. Anh là bác sĩ đứng tuyến đầu trên trận chiến không tiếng súng. Một phút lơ là, một sinh mệnh mong manh. Anh điện về bảo nước mình từng trải chiến tranh, đoàn kết, sẻ chia, đồng lòng rồi sẽ đẩy lùi dịch bệnh. Rồi lại náo nức vòng tay. Không hội bản, hội làng. Nhưng vẫn ran ran lời chúc. Vẫn ấm nồng yêu thương. Vẫn mùa xuân rạo rực nẻo đường.
Thêm một Tết, tôi lớn lên nhiều. Thấy mái tóc mẹ cha lại thêm nhiều sợi bạc. Nụ cười hiền không vùi kín những lo toan. Mùa xuân về lòng tràn đầy những khát khao. Cha lùa chiếc chổi tre quét nhọc nhằn, muộn phiền ra cuối ngõ. Tôi vô tư lớn lên từ ngôi nhà nhỏ. Rồi như cánh chim tung cánh phía chân trời, bay, bay mãi. Ngoảnh lại, chợt bắt gặp mẹ cha đang đứng sau mùa xuân lặng lẽ, nuôi ước vọng đời tôi.
NÔNG QUANG KHIÊM