Có lẽ tuổi thơ của ai cũng ít nhất một lần được sống trong cái cảm giác của ngày tựu trường. Và tôi nghĩ đó là những ngày vui nhất, đáng nhớ nhất của tuổi học trò.
Thấm thoát những ngày hè rực lửa cũng đã đi qua nhanh chóng. Tôi đã nghe cái mơn man của khí trời đầu thu làm cho lòng người có những cảm giác thật khó tả. Đặc biệt là sự xôn xao, rạo rực, háo hức của các cô cậu học trò chuẩn bị cho một năm học mới khiến tôi bỗng thấy nhớ lại ký ức của những ngày còn cắp sách đến lớp, những buổi tựu trường đầy thân thương của một thời tuổi hoa niên tươi đẹp.
Có lẽ tuổi thơ của ai cũng ít nhất một lần được sống trong cái cảm giác của ngày tựu trường. Và tôi nghĩ đó là những ngày vui nhất, đáng nhớ nhất của tuổi học trò. Có thể nào quên được những mùi hương hấp dẫn và đầy quyến rũ của quần áo mới, sách vở mới, cặp mới, dép mới... mà ba mẹ đã mua cho chúng ta để chuẩn bị hành trang cho một năm học bắt đầu. Chính từ những điều mới mẻ đó đã thôi thúc chúng ta muốn đến trường hơn. Nhưng trên hết ta mong đến trường là để được gặp những người bạn cũ, làm quen với bạn mới, thầy cô giáo mới và để khoe với họ những điều lý thú mà ta đã thấy được, học hỏi được trong những ngày tháng nghỉ hè. Đâu đó ta cũng sẽ bắt gặp được những ánh mắt ngơ ngác, hồn nhiên của những em học sinh bắt đầu bước vào một ngôi trường với tất cả điều mới lạ.
Có lẽ kỷ niệm khó quên nhất đối với mỗi người đó là ngày đầu tiên đi học. Sẽ có rất nhiều niềm vui, nhưng cũng không ít những giọt nước mắt, những tiếng khóc của các em nhỏ vì không muốn rời xa vòng tay yêu thương của ba mẹ để bước vào một môi trường mới. Nói đến đây tôi lại nhớ lại những kỷ niệm ngày ấy, ngày mà tôi bắt đầu bước chân đến trường. Buổi sáng hôm ấy, mẹ gọi tôi dậy từ rất sớm và đưa tôi đến lớp. Ở đây có rất nhiều bạn giống như tôi. Trước cửa lớp, cô giáo nhìn tôi với ánh mắt trìu mến và nở nụ cười hiền từ vẫy chào tôi. Mẹ bảo tôi vào lớp học với các bạn để mẹ về đi làm. Tôi đã khóc lên vì không muốn xa mẹ, không muốn đi học. Nhưng sau một hồi dỗ dành của mẹ và cô giáo, tôi cũng đồng ý bước vào lớp. Lúc đầu vẫn còn sợ hãi vì xa lạ, nhưng sau đó được chơi cùng các bạn, cô giáo, tôi đã quên đi cảm giác ấy và bắt đầu thích đến lớp hơn. Thế đấy, ngày đầu tiên đi học thì bao giờ cũng để lại trong ta nhiều cảm xúc khó quên. Bởi thế nên nhạc sĩ Nguyễn Ngọc Thiện mới viết nên những ca từ thật dễ thương và đầy cảm xúc trong bài “Ngày đầu tiên đi học” mà đến giờ nhiều khi tôi vẫn lẩm bẩm hát lại: “Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt tay đến trường. Em vừa đi vừa khóc. Mẹ dỗ dành yêu thương. Ngày đầu tiên đi học, em mắt ướt nhạt nhòa. Cô vỗ về an ủi. Chao ôi! Sao thiết tha… Em bây giờ khôn lớn, bỗng nhớ về ngày xưa. Ngày đầu tiên đi học, mẹ, cô cùng vỗ về”.
Sân trường bây giờ đã không còn vắng lặng nữa. Tất cả như bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài miên man của những ngày tháng hạ. Tiếng trống trường đã bắt đầu rộn rã. Tiếng bước chân, cười nói rôm rả của các cô cậu học trò xôn xao khắp nơi làm mọi người ai cũng vui mừng, phấn khởi về một năm học mới với niềm hy vọng sẽ đạt được nhiều thành tích cao trong học tập.
Tôi hôm nay đã đi qua cái tuổi mộng mơ thời học trò nhưng những kỷ niệm về ngày ấy luôn cháy mãi trong tim. Giờ đây trên cương vị là một thầy giáo, được gần gũi, dạy dỗ các em, tôi vẫn luôn thổn thức mỗi mùa tựu trường. Tôi bồi hồi nhớ đến những câu văn trong tác phẩm “Tôi đi học” của nhà văn Thanh Tịnh: “Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm mơn man của buổi tựu trường”; “Buổi sớm mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh, mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp”. Thật đẹp biết bao!
Tản văn của NGUYỄN HOÀI ÂN