Nói đoạn thằng Nam cúi người xuống hai tay cầm lấy cái thân gỗ, phía trên là một túi bóng được quấn quanh cái vòng tròn. Nam dùng hết sức, một chặp quật bên phải, rồi lại sang bên trái. Tôi đứng nhìn mắc cỡ, cười trừ:
- Cứ từ từ đã mày, tao chưa quen!
- Thôi đi cha nội, sao lúc nãy nghe nói hoành tráng lắm cơ mà. Bảo là thợ săn châu chấu thứ thiệt.
Mặt tôi đỏ bừng. Nếu mà không nói với lũ thằng Nam là tôi rất cừ trong việc săn châu chấu thì chưa chắc nó đã cho tôi đi theo. Bởi một lẽ đi theo sẽ ảnh hưởng đến năng suất săn châu chấu của tụi nó. Châu chấu sẽ thấy bóng người và chạy toán loạn.
Kỳ nghỉ hè nào cũng vậy, tôi lại về với ngoại. Tôi thích mấy trò chơi tụi con nít ở quê lắm. Cho dù trước đây tôi cũng ở quê nhưng phải theo bố mẹ lên thành phố ở nên bố mẹ tôi không cho chơi thỏa sức như tụi nó. Tôi xin gia nhập vào hội “Mục đồng” của bọn chúng. Không biết sức học của tụi nó ra sao, chứ mấy cái tài lẻ như săn châu chấu, săn ve, trèo cây, bơi sông thì phải nói là “đỉnh của đỉnh”.
Sáng sớm, khi tôi còn chưa mở mắt, tụi chúng đã í ới gọi tôi ngoài cổng:
- Trời sáng bảnh mắt ra rồi mà còn ngủ hả mày? Có định đi săn châu chấu không?
- Đợi tao chút! - tôi đưa tay dụi dụi mắt, ngái ngủ nói vọng ra.
Đi săn châu chấu là phải đi từ tờ mờ sáng, không phải lúc đó châu chấu nhiều mà để tránh ánh nắng gay gắt. Chưa kịp ăn uống gì tôi lẽo đẽo theo sau bọn chúng. Do chưa quen nên đồ nghề của tôi được thằng Nam làm sẵn cho (tôi phải hối lộ chúng nó mấy cuốn CoNan nó mới chịu đấy!)
Được một đoạn tôi cầm cái đồ nghề quật châu chấu, hoa mắt chóng mặt nhưng không dám nói với tụi chúng sợ chúng cười cho. Nhất là trong nhóm lại có mấy đứa con gái trạc tuổi tôi. Tôi nheo mắt tránh ánh nắng mặt trời rọi vào nói:
- Tao nghỉ chút nha tụi bay!
- Ờ, cũng được, nhưng nhớ đừng “manh động” mà làm châu chấu bay hết nhé!
Chúng nó bảo tôi đừng manh động có nghĩa là khuyên tôi đừng có đi lung tung. Tôi nằm thượt bên vệ đường nơi hai bên là những thửa ruộng lúa chín vàng. Cỏ nơi tôi nằm mát dịu, mùi hương lúa cứ thoang thoảng, gió dặt dìu nhiều khi tưởng chừng như ru ngủ. Tôi nghĩ bụng: “Công nhận tụi nó khỏe thật, sáng chưa ăn uống gì, đội nắng săn châu chấu cả ngày trời mà vẫn không kêu ca. Đứa nào đứa nấy chỉ đội chiếc nón tơi, manh áo mặc thừa của anh chị hoặc bố mẹ rộng thùng thình, chân trần...
Tôi quyết định nhổm dậy theo bọn nó vì đi săn châu chấu mà nằm bẹp như thế này thì còn gì là thú vị nữa. Tôi không còn đủ sức để quật châu chấu nữa mà chỉ đi theo để cầm chiến lợi phẩm của bọn chúng mà thôi. Mỗi đứa đựng chiến lợi phẩm của mình vào một cái khác nhau. Thằng Nam thì đựng vào cái tải mây vì nó là đứa săn châu chấu có tiếng. Nó khỏe, lại biết cách săn nên châu chấu nhiều nhất hội. Còn cái Hoa lại đựng châu chấu vào cái chai Lavie bé tí tẹo. Nó bảo chỉ cần đủ một đĩa “con cá” (loại đĩa nhỏ). Thằng Hùng lại đựng vào cái giỏ cua. Mải mê nhìn bọn chúng huơ huơ cái cây quật châu chấu tôi quên mất dưới chân tôi là bờ ruộng trơn trượt. Tôi ngã cái uỵch đau điếng. Dù ngã đau nhưng hai tay tôi vẫn ôm lấy cái giỏ châu chấu. Không hiểu bộ dạng tôi lúc đó thế nào chứ thấy tụi nó cười to lắm! Tôi mắc cỡ hết chỗ nói.
*
*
Truyện thiếu nhi của QUYỀN VĂN