Một mình lãng đãng trên phố xưa, còn sót lại cùng ta mùi hoa sữa đầu đông nồng nàn đầy mê hoặc.
Một mình lãng đãng trên phố xưa, còn sót lại cùng ta mùi hoa sữa đầu đông nồng nàn đầy mê hoặc. Phố rũ sạch mình trong màu nắng phai để đón chờ một mùa đông giá buốt. Mùa đông lạnh lùng mà ấm áp lạ kỳ ngấm tận sâu thẳm trong tim. Phố xưa anh đưa em đi vào mùa đông trẻ trung năm ấy. Lá đỏ vương trên vai em mang một tình yêu không nói thành lời.
Em ngơ ngác trên phố cổ bắt gặp những chiếc xe chở đầy giỏ cúc họa mi. Em nhớ đến những chiều đông ngoại thành rực rỡ màu cải vàng. Hà Nội mùa đông năm ấy bên em bình dị chân thực gần gũi vô cùng. Trong ngọn gió đầu đông, cùng bạn bè tinh nghịch chìm vào tấm thảm cải vàng lung linh thơ mộng. Mùi hương ngai ngái chất chứa vị quê. Thấy thêm yêu mùa đông nơi quê nhà yêu dấu.
Miệt mài trên lối xa lá đỏ chiều đông nhắc ta biết bao nỗi nhớ. Nhớ làn hương quen thuộc, nhớ quán nhỏ bên hồ, cùng cô bạn thân ngồi nhâm nhi một tách cà phê, ngắm người xe qua lại tấp nập trên phố. Những câu chuyện không đầu không cuối hòa trong hương thơm nồng ấm của vị cà phê. Lặng nghe tiếng thời gian chảy tràn nơi đáy cốc. Hai đứa thích hoa nên đến tận những chợ hoa nổi tiếng ở Tây Tựu, Quảng Bá để ngắm nhìn vẻ đẹp thanh tân của những bông hoa còn đẫm sương đêm. Lòng ta chợt trào dâng cảm xúc khi ôm nhành hoa dịu dàng như mây trắng. Cúc họa mi khép mắt đón mùa đông. Mỉm cười, mùa đông ký ức đã xa lâu lắm rồi. Ai còn nhớ không? Chỉ mình ta hôm nay, gặp lá đỏ chiều đông, nhắc nhớ bao điều.
Bâng khuâng chiếc lá đỏ liệng qua vai. Lá đỏ chao nghiêng ngã tư đường phố. Cảm giác lâng lâng thăng hoa bay bổng. Con đường nhỏ thanh bình. Đông về vắng hơn những bước chân qua. Có khóm hoa hồng nhỏ rung rinh đón chào nắng sớm. Lá đỏ chao nghiêng dịu dàng như nụ hôn trộm bất ngờ, vụng dại. Thong thả đi trên con đường quen mà như lạ. Cho mái tóc tung bay tự do hồn nhiên như thời mười tám. Ngước nhìn bầu trời cao xa, có đám mây trắng ngập ngừng trôi đang giăng mắc trong sương mờ. Nhớ ánh mắt trong veo, nhớ nụ cười trong vắt của cô bé nhà bên. Nhớ lời yêu vụng dại đầu tiên, một mùa đông gió lạnh, dẫu xa muôn phương vẫn ước mong giá mình gặp nhau kiếp nữa.
Ta bâng khuâng ngắm lá đỏ chiều đông lung linh trong cơn nắng cuối, trong hơi lạnh đầu đông, người ta dễ vương nhiều cảm xúc đón đưa. Kĩu kịt gánh gồng trong nỗi nhớ riêng ta, của không gian xưa, màu cúc họa mi vẫn vẹn nguyên trong trẻo, đẹp lung linh sao man mác buồn với bao nỗi niềm sâu lắng. Lá như xác pháo xưa tan trong bài hát lỡ duyên năm nào. Hỏi lá bay người yêu bé nhỏ nơi đâu? Con thuyền nhỏ bơ vơ nhìn những con sóng hững hờ, nhìn lá rơi trôi dòng xa. Phải chăng nước mắt người đang nhìn đám cưới về qua sông buồn? Ngày mai, người em nhỏ bé về qua dòng sông vắng năm nào. Lá vẫn nhắc chuyện tình ta xưa, ta còn nhớ thương mãi ánh cười trong mưa nhưng ta biết tình lỡ mất rồi.
Đông về thấm thía, bàng hoàng khi biết rằng mình đang đi trên con đường tới mùa lạnh vắng. Chợt thương ai về trong chuyến tàu đêm cô lẻ hay thương phận mình từng nhiều lẻ loi. Mùa nhớ vẫn đong đầy yêu thương trong gánh hàng hoa, vẫn ngậm ngùi xa xăm trong thoáng âu lo tiếng hàng rong rao trong đêm vắng. Thương bàn chân trần nứt nẻ bấm trên mảnh đất quê. Bùn non lún gầy dáng mẹ, cơn gió xiêu xiêu trên luống mạ non. Buốt lòng trên thửa ruộng, con chạnh lòng thương mẹ tần tảo sớm hôm nơi đồng xanh, bãi xa. Ta không còn bé con như ngày nào để được rúc trong lòng mẹ ấm áp. Mùa đông dù có lạnh nhưng làn hơi ấm chở che của mẹ cho lòng ta ấm áp biết bao. Ta đang sống trong mùa đông hiện tại, ngập tràn cảm xúc và chiều nay gặp lá, sống dậy trong ta một thuở thanh xuân. Nhủ lòng, chỉ cần mình thay đổi tâm thái đi thì cuộc sống của mình sẽ nhẹ nhàng hơn, thanh thản hơn nhiều lắm. Trong đáy mắt mùa đông có người giấu nỗi buồn sâu kín và nặng lòng với lá. Sống hết mình và cháy lên một lần như đời lá đỏ; cho tất cả mọi người, cho cả những ngày còn lại trong năm. Lá dẫn ta, dắt ta về với mùa xưa mong nhớ, trong niềm hạnh phúc bên người thân yêu.
Không còn nỗi nhớ vu vơ. Chỉ còn lá đỏ bay bay đậu lên vai ai. Mỉm cười trong kiếp lá, sống trọn kiếp yêu này. Ta đón nhận cuộc sống bằng nụ cười tỏa sáng niềm hy vọng về một ngày mai tươi sáng. Đón đông sang.
Tản văn của VŨ LỆ HƯƠNG