Tản văn

Ngày ùa về gió heo may

LỮ MAI 12/11/2024 10:04

Luôn có một đời sống thật khác khi heo may ùa về. Ai tin được những cơn gió cũng đủ tạo nên sự khác thường đến thế.

gio-heo-may-2.jpg
Ảnh minh họa

Sáng sớm đi chợ, người bán hàng đã mặc áo dài tay kín mít, xuýt xoa heo may đã về. Trong quán trà, từng cái chén hạt mít lọt lòng tay âm ấm, hắt lên làn khói mỏng, không còn điệu bộ lắc tay trà đá lanh canh. Heo may ùa về, thay đổi mọi không khí của từng không gian, bối cảnh tưởng chừng quen thuộc.

“Cô ơi! Mua cà bát đi, đổi gió thế này om rõ hợp”; “Cá thu nướng nay thơm ngon lắm, bà lấy đôi khúc về sốt cà chua nhé?”; “Mát trời, nhà cháu đào được vài củ măng trái vụ, bác làm con vịt về xáo không?”… Chợ phố cứ như chợ quê. Người ở đâu đâu về đây… tất tưởi mưu sinh. Gà, vịt, rau, dưa, rượu, chè… đủ cả.

Bỗng đâu gió lạnh liệu rằng có bứt rứt không? Làm sao mà không được. Ai có chút tuổi rồi, tóc trên đầu điểm bạc thì đầu óc cũng liêng biêng, xương cốt như có sâu có mọt đang rù rì cắn rứt. Rồi thì giấc ngủ đêm cũng chập chờn mộng mị. Heo may ngoài kia như len lỏi vào tận sâu từng tế bào, từng chân tóc.

Luôn có một đời sống thật khác khi heo may ùa về. Ai tin được những cơn gió cũng đủ tạo nên sự khác thường đến thế. Dạo bước ven sông hồ, gió rạo rực, hun hút từng cơn đẩy những đợt sóng cuồng dâng mạnh mẽ. Lớp lớp sóng dồn đuổi nhau, vây bủa nhau, xâu chuỗi mọi cuộc hành trình bất tận cùng bóng trời, mây nước. Hồ nhỏ sẽ có phần trầm lặng, từng bụi thủy trúc ngát xanh, dập dềnh trên sóng cũng như thu mình hơn. Văng vẳng trong đó là tiếng chim kêu thắc thỏm.

Lại thơ thẩn, bâng khuâng mường tượng, nhớ nhung về khoảng trời thơ ấu. Vào những ngày heo may, bà tôi vẫn chậm rãi nhai trầu, không ở ngoài hiên mà ngồi bên ô cửa sổ mở he hé ra khu vườn xanh tươi. Việc mùa màng đồng áng đã xong, mẹ tôi lụi cụi dưới bếp lấy ra bột nếp, mật mía định nấu một nồi bánh trôi. Vừa nhào bột vừa bảo con xuống góc vườn đào lên một nhánh gừng nhỏ để món bánh dân dã dậy hương.

Bố tôi thường ra bờ sông, bắc loa tay gọi bạn. Đồng đội từ thời nhập ngũ với ông đang ngồi trên chiếc thuyền con con gõ mái chèo đuổi cá vào lưới. Chiếc thuyền chậm rãi từ khoảng xa xa trôi dần về phía bố. Ông gọi đồng đội lên uống chung ấm trà ngon, dành dụm mãi đến ngày gió lạnh mới mang ra uống.

Lúc lên bờ, thể nào bác ấy cũng nhặt nhạnh trong khoang thuyền những con cá tươi đang quẫy nước bỏ vào rổ đi thẳng vào căn bếp nhà tôi. Chúng tôi xúm quanh ngắm nghía, bàn luận sôi nổi.

Trời trở, mặt sông nhiều nhất loại cá thân tròn như chiếc đũa, dài chừng một gang tay, nâu đỏ màu rễ cau. Chỉ cần mẹ tôi ngó vào, sẽ biết ngay nên nấu món gì. Thường thì với loại cái ấy, trẻ con trong nhà sẽ tiếp tục được sai khiến đi xuống góc vườn, chỗ vừa đào lên nhánh gừng, hái nhiều lá gừng, lá nghệ, chui cả vào bụi găng hái búp non, lá bánh tẻ để mẹ lót đáy nồi và phủ lên trên niêu cá kho. Trời đổi gió mà ăn bát cơm trắng với cá kho cạn trong nước dưa chua và lá gia vị trong vườn thì thơm ngon khó cưỡng.

Bỗng đâu gió lạnh ùa về. Bỗng đâu đang bộn bề, bận rộn, vẫn cứ thao thiết, nhớ nhung. Và rồi chợt nhận ra, đời sống cần những khoảng chậm rãi, kéo giãn ra như thế, để chút thong dong nghĩ ngợi sẽ xoa dịu lòng mình. Căn bếp cần ấm hơn một chút. Con người nói năng, đi lại thêm chút khoan thai. Ký ức tưởng đã ngủ quên một sớm mai này bỗng nhiên thức giấc. Lại thấy yêu thêm, thương thêm và bình yên rộng mở…

LỮ MAI