Chồng đẹp trai, nhà giàu, học cao nhưng chỉ thích làm việc nhà
Anh không muốn quá giàu có, cuộc sống thoải mái hơn, chỉ cần trong mức trung bình, đủ sống, không mắc nợ.
Chồng tôi lớn lên trong gia đình giàu có nhưng ba mẹ tiết kiệm, nhìn bề ngoài không ai biết ông bà giàu vì họ sống rất hòa đồng với mọi người, chạy xe thường, không xài đồ hiệu, không khoe vật chất. Chỉ khi đến nhà, người ta mới biết giàu vì nhà toàn ở khu triệu đô và khung cảnh rất đẹp.
Từ nhỏ, ba anh đã làm ăn thành công, có tiền dẫn anh đi du lịch khắp nơi trên thế giới, mẹ nội trợ nhưng có học thức nên rất chu đáo và tình cảm. Ngay cả anh đi học mẫu giáo mẹ cũng xin vào trường đó dạy để nhìn thấy con mỗi ngày.
Anh lớn lên trong sự bao bọc và đầy tình yêu thương của ba mẹ, chỉ có điều ba anh không hướng nghiệp hay tìm ra sở thích, đam mê hay tài năng của anh để anh tập trung rèn luyện từ sớm, chỉ nói anh thích học gì, làm gì cứ làm. Ba cho tiền để anh học đến thạc sĩ, anh không bị áp lực kiếm tiền khi đi học như tôi.
Tôi gặp anh tình cờ qua một người bạn, anh thích tôi ngay lần gặp thứ hai do vẻ ngoài của tôi hợp nhãn của anh. Tôi là kiểu phụ nữ truyền thống, không đi quá xa trước khi cưới nên càng khiến anh muốn cưới tôi và cầu hôn ngay sau một năm hẹn hò. Ba mẹ anh có đạo nên cũng thích anh lấy người chưa từng sống thử, họ cũng không màng chuyện nhà tôi giàu nghèo ra sao, chỉ cần anh yêu tôi là được.
Cưới nhau được 10 năm, chúng tôi có hai con nhưng sự nghiệp anh vẫn giậm chân tại chỗ, lương không tăng, chỉ là nhân viên, trong khi ba anh có cổ phần ở rất nhiều công ty mà anh không đủ tài năng, năng lực để quản lý. Anh chỉ thích làm việc nhà, suốt ngày thích dọn dẹp, nấu ăn, làm bánh mì, lo cho con. Anh không có tham vọng gì trong sự nghiệp, chỉ muốn sống bên vợ con.
Từ lúc cưới đến giờ chúng tôi chỉ có một nhà, hai xe hơi, một miếng đất, con học trường tư, đi du lịch các nơi. Bạn bè tôi đã đổi nhà đổi xe vài lần, vượt xa tôi. Tôi vẫn ở nhà cũ mua 10 năm trước, đi xe cũ, lương anh cũng không tăng. Bao nhiêu người có vạch xuất phát điểm và nền tảng gia đình không có gì nhưng cũng vượt xa anh rất nhiều. Tôi không biết bản thân may mắn hay sẽ gặp nguy cơ gì trong tương lai khi chồng cứ tàng tàng như thế, không tham vọng, không ý chí phấn đấu.
Nói thêm, chồng tôi không được lòng mọi người, anh hay tranh cãi và mâu thuẫn với người xung quanh, cả với cha anh và chị gái anh. Bạn bè anh chỉ một hai người mà giờ cũng ít liên lạc. Cuộc sống anh quanh quẩn chỉ có vợ con rồi xem ti vi, nấu ăn, dọn dẹp.
Tính anh nhỏ nhặt, soi xét từng chút, tôi không thích ở gần anh. Mỗi khi anh trong bếp hay càm ràm là tôi ở phòng khác. Tối cho con ngủ xong anh cũng đọc sách, một mình tôi xem ti vi trong phòng. Vợ chồng khác tư duy, tầm nhìn trong cuộc sống cũng như mất kết nối. Nếu không có con chung chắc chúng tôi không còn gì để làm chung với nhau, mỗi người một sở thích và tính tình khác nhau.
Tôi thích gặp gỡ nhiều người, đi ra ngoài được lòng mọi người vì ăn nói và cư xử khéo léo, không làm mất lòng người khác như anh. Bạn nào tôi dẫn anh đi gặp người ta đều không thích anh nên tránh luôn tôi. Sau này tôi ít giới thiệu anh với bạn của mình. Bạn bè anh từ thời đi học cũng không còn ai liên lạc với anh nữa. Đồng nghiệp không ai thích anh, có lần anh thử vào công ty ba anh làm nhưng những người xung quanh luôn đưa ánh mắt coi thường và ganh tỵ, điều đó cũng khiến anh tự ái.
Anh không có năng lực nên tự động rút khỏi công ty và tự kiếm việc làm bên ngoài. Tôi cảm thấy tiếc cho một người có xuất phát điểm tốt như anh lại ngày càng thụt lùi trong cuộc sống. Tôi mất dần tình cảm vì hết sự nể phục ở một người đàn ông lý tưởng mà mình hy vọng.