Bồi hồi tiếng trống tựu trường

Xã hội - Ngày đăng : 10:04, 29/08/2021

Hôm nay đây trong những ngày đầu thu, trong mùa tựu trường náo nức cận kề, trái tim tôi một lần nữa xao động, bồi hồi.

Bạn nhắn tin than rằng tình hình dịch bệnh không biết khi nào mới ổn định trong khi ngày tựu trường đã cận kề. Nếu không được đến trường thì buồn lắm. Đời giáo viên như bạn chỉ mong được đến trường, để được gặp những học trò nhỏ của mình. Nghe bạn tâm sự, thú thật lòng tôi cũng rối bời, không biết làm gì giúp bạn, chỉ biết an ủi, động viên bạn cùng mình cố gắng và tin rằng dịch bệnh sẽ nhanh chóng qua đi, ngày tựu trường sẽ được diễn ra và tiếng trống gióng lên, vang từng hồi giòn giã.

Động viên bạn xong tự dưng lòng tôi dâng lên một cảm xúc bồi hồi. Tiếng trống trong ngày tựu trường là một thứ âm thanh mà mỗi lần nhắc đến tôi không khỏi xao xuyến và nhớ nhung. Tôi nhớ thuở còn là học trò trường làng, mỗi độ thu về đều háo hức mong đến ngày tựu trường sau những ngày hè vui vẻ. Mùa thu đẹp hơn cũng nhờ có buổi tựu trường đầy niềm vui của tuổi học trò thơ mộng và những tiếng trống trường thân thương. Mùa thu dịu dàng trong vòm lá, trong hương hoa sữa ngào ngạt, trong hương cốm dẻo thơm, trong hương thị nồng nàn và trong những chùm hoa dẻ ngát hương lấp ló hai bên đường tới trường. 

Ngày tựu trường với bất cứ những ai đã, đang và từng là học trò đều là ngày quan trọng thiêng liêng nhất trong năm. Còn đó là ngày tựu trường đầu tiên của đời người, bước qua lớp một ai cũng bỡ ngỡ, lạ lẫm thầy cô, bạn bè và cả tiếng trống với âm thanh “tùng, tùng, tùng” kia nữa. Và rồi tiếng trống đã như một âm thanh gắn bó, quen thuộc với mỗi người như một người bạn gắn bó khăng khít. Sau ba tháng hè học trò lại được tới trường, ríu rít như bầy chim non mà hoan ca, mà rộn ràng. Gạt bỏ những nỗi buồn năm cũ học hành không tốt, ai ai cũng thấy dường như mình lớn hơn và chuẩn bị một tâm thế sẵn sàng cho mùa tựu trường mới. Hân hoan và chờ đợi. Lớp lớp học trò ngồi dưới tán bàng, tán phượng, nắng thu lấp lóa xiên xéo nghe thầy hiệu trưởng đọc bài diễn văn, xem những tiết mục văn nghệ và cuối cùng là bồi hồi nghe tiếng trống trường thân thương.

Một hồi trống dài vang lên, ngân mãi, ngân mãi trong tim những cô cậu học trò khoác trên mình chiếc áo trắng tinh khôi. Tôi vẫn còn nhớ khoảnh khắc sau tiếng trống vang lên, tim mình đập rộn ràng hơn bao giờ hết. Tiếng trống là sự khởi đầu, là sự thúc giục, là một dấu mốc luôn đặc biệt với tôi, nó như một bàn đẩy để tôi cố gắng vươn lên trong học tập trong một năm dài đằng đẵng. Tôi tự hứa với lòng mình phải thật nỗ lực để không phụ công ơn thầy cô dìu dắt và những tần tảo của cha mẹ. Và tôi đã khóc trong mùa tựu trường cuối cùng. Một chút nuối tiếc, một chút bâng khuâng khi tôi nhận ra chỉ còn một năm nữa đời học sinh của tôi sẽ khép lại...

Hôm nay đây trong những ngày đầu thu, trong mùa tựu trường náo nức cận kề, trái tim tôi một lần nữa xao động, bồi hồi. Tôi nhớ tuổi học trò của mình cùng những ký ức xa xưa buổi tựu trường năm cũ, tiếng trống trường giục giã. Tôi thấy mình hạnh phúc khi được sống trong tháng ngày bình yên, hạnh phúc, không phải lo dịch bệnh. Và phút giây này càng trân trọng những khoảnh khắc của năm xưa, tôi càng trân trọng hơn những cống hiến, hy sinh của các bác sĩ, bộ đội, công an để cho ngày bình yên, tiếng trống trường sớm trở lại…

 Tản văn của MAI HOÀNG