Tháng mười thương nhớ

Xã hội - Ngày đăng : 14:42, 22/10/2021

Bây giờ là tháng mười, chẳng thể nói sao cho hết, cho thỏa nỗi lòng khi mùa vừa sang.

Tháng mười về, trời se se lạnh, heo may chùng chình trên tán lá vàng vọt khiến người ta có cảm giác thời gian đang trôi chậm lại, vạn vật cũng chầm chậm nhẹ nhàng lướt qua. Những ngày này khiến cho những đứa con xa quê nhớ quê nhà hơn bao giờ hết. Là nỗi nhớ những tháng mười năm xưa bên quê nghèo yêu dấu, nơi có bụi tre xào xạc lá rụng, tàu cau rơi xuống khô cong, những ruộng lúa nứt nẻ chỏng chơ gốc rạ…

Tháng mười, buổi sáng thức giấc cảm giác dường như mùa đông đã về nhưng cũng chưa thật sự lạnh, ta khoác chiếc áo gió rồi bước chân ra ngoài hiên, khoảng sân nắng vàng đã rọi từ lúc nào, ánh nắng nhẹ nhàng, nhàn nhạt nhưng cũng đủ làm lòng người xao động. Mẹ thức dậy thật sớm, chái bếp đã bập bùng lửa, mùi cơm nếp thơm nức mũi, nồi khoai, sắn bốc khói nghi ngút. Có đôi khi vội vàng chuẩn bị đến lớp, đàn con vội bốc lấy củ khoai, khúc sắn cho vào miệng mà nhai nhồm nhoàm. Có những buổi sáng cuối tuần thong dong, đàn con cầm củ khoai đi loanh quanh sân, rồi chạy ra vườn vừa ăn vừa nghe chim hót. Tiếng khướu lảnh lót, tiếng chim sẻ lích chích, mấy chú bông lau cứ tắc tắc.

Tháng mười là tháng giao thoa giữa mùa thu và mùa đông nên có nhiều điểm nhấn khác biệt. Cái sự giao thoa giữa hai mùa ấy khiến lòng người mềm đi từng giây, từng phút và xao xuyến bồi hồi chẳng biết gọi tên thế nào cho thật chính xác.  Đi giữa trời đất tháng mười, giữa những nương ngô hoa nở trắng xóa bạt ngàn, lòng bỗng hoan ca, rạo lên từng khúc nhạc. Con người như đắm chìm, hòa quyện với thiên nhiên tươi đẹp. Dưới chân, lối đi cỏ may giăng tím biếc, chực chờ người qua lại để găm vào gấu quần, gấu áo. Dưới đầm một vài chú ếch nhởn nhơ ngồi trên tàu lá thong dong tận hưởng sự mát mẻ của tháng mười. Những đứa con xa quê lâu ngày trở về, dùng dằng nán lại để tận hưởng sự thanh khiết của đất trời.

Tháng mười nhớ cánh đồng làng trơ trụi gốc rạ. Một màu trầm buồn bao phủ cả khắp mảnh đất quê nhưng bình yên quá đỗi. Nhớ những lần thả trâu bò, cả lũ tìm những củ khoai, củ sắn nướng ăn giữa đồng. Mùi khoai nướng quyện lẫn mùi bùn tạo nên một thứ mùi khó tả. Mỗi lần về quê, chân trần tôi lội ruộng, băng qua những gốc rạ, nghe mùa thì thầm, nghe như tiếng bạn bè đang đùa nghịch, bẻ cho nhau từng mẩu khoai cháy, khúc sắn lùi. Tâm hồn tôi bỗng dưng thơm thơm mùi ký ức, nghe lòng xốn xang ùa về…

Tháng mười nhớ một ngày đặc biệt dành tới mẹ. Người đã không quản ngại vất vả để gồng gánh cho những đứa con khôn lớn thành người. Ngày mẹ trẻ thì những đứa con còn thơ dại, đến khi con cái lớn lên mẹ đã cây cao bóng cả. Cứ tưởng cả cuộc đời hy sinh dành cho con thì về già được hưởng vẹn phần hạnh phúc nhưng cuối cùng lại thui thủi một mình. Về với mẹ trong ngày tháng mười tặng mẹ đóa hoa tươi thắm thấy mẹ ngượng nghịu cầm mà thương đến nao lòng. Cứ mong được về bên mẹ thường xuyên, để mẹ bớt đơn côi hơn. Lúc rời khỏi quê nhà mà lòng nặng trĩu…

Bây giờ là tháng mười, chẳng thể nói sao cho hết, cho thỏa nỗi lòng khi mùa vừa sang. Tháng mười ơi, xin cho tôi gửi lại những dấu yêu ngọt ngào, gửi lại những ký ức trong veo để làm dày thêm những tháng mười yêu thương, nhung nhớ…     

Tản văn của CAO THƠM