Trần Hạnh: ‘Đời tôi còn khổ hơn phim’

Xem - Nghe - Đọc - Ngày đăng : 11:10, 20/07/2010

82 tuổi, Trần Hạnhvẫn miệt mài chạy xe máy đóng phim, kiếm thêm tiền chăm sóc chongười vợ nằm liệt giường trong ngôi nhà gần chục mét vuông. Vất vả nhưvậy nhưng Trần Hạnh chưa có gì ân hận và nuối tiếc.
Bán hàng thay con gái.

Ông lão bán quán vụng về

Người dân ở ga Trần Quý Cáp, Hà Nội quá quen với hìnhảnh Trần Hạnh ngày ngày ngồi coi hàng tạp hóa cho con gái. Một ki-ốtnhỏ chừng 10m2, bày từ đồ điện gia dụng tới giày dép, quần áo, nồi cơmđiện. Khi phóng viên đến, Trần Hạnh đang ngồi đăm chiêu trên chiếu ghếnhựa, nhìn ra đường, cửa hàng ngập tiếng xập xình của bài Teen vọng cổ. Ông bảo mở cho có không khí chứ chẳng phải để nghe. 82 tuổi, rất minh mẫn nhưng tai diễn viên Cuốn sổ ghi đờikhông thể tinh nhạy như ngày trẻ. Ngồi sát vào ông vẫn phải nói to.Trần Hạnh đứng lên, thân mật bảo: “Chờ bố tắt đài đi, để nó nghe buồncười quá”.

Lối xưng hô “bố - con” của Trần Hạnh làm người lầnđầu tiên nói chuyện với ông cũng cảm thấy như thân quen từ bao giờ.Trần Hạnh nói như phân trần cho việc, mình cũng lao vào thương trườngnhư ai: “Tôi không thường xuyên có mặt tại đây, chỉ là trông thay congái. Nó đi có việc gì thì mình trông hộ. Người ta mua gì lại gọi điệnhỏi con gái xem bao nhiêu tiền chứ có biết giá cả gì đâu”.

Khách đến, nhiều khi chẳng phải để mua đồ, chỉ là cáicớ để nói chuyện với một ông lão quen mặt trên màn ảnh, chuyên vàonhững vai nông dân nghèo khổ, chất phác và đôn hậu. Những khi ấy, TrầnHạnh có niềm vui nho nhỏ thấy khán giả ít nhiều nhớ tới mình. Thếnhưng, cũng có khi ông phát rầu vì việc hàng quán. Ông lão thật thà nênthường xuyên làm mất đồ. Khách xem hàng bên trong thì phía ngoài cửahàng, kẻ gian rút đồ đi, có khi là đôi dép năm, mười nghìn đồng, có khilà cái mũ bảo hiểm tiền trăm. Con gái về lại trách bố chẳng biết trônghàng: "Bận sau người ta mua cái gì, bố đứng ra ngoài quan sát cả, khônglời chưa thấy đâu lại chỉ thấy lỗ".

Nét đăm chiêu của lão nghệ sĩ nhiều trăn trở với nghề.

Vẫn chờ một vai phản diện

Nhìn dáng Trần Hạnh ngồi, nụ cười nhăn nheo, quần áocũ kỹ, chẳng ai ngờ ông là người gốc Hà Nội. Trần Hạnh sinh ra và lớnlên ở ngõ 51 Phát Lộc (Hàng Bạc), ngày trẻ là công nhân cầu đường, khilấy vợ về làm thợ đóng giày, tối đi tập kịch nghiệp dư ở Thành đoàn HàNội, chỗ nhà thuyền Long Vân bây giờ. Khi khóa đầu tiên đào tạo diễnviên chính quy của trường Sân khấu được mở thì ông rẽ ngang về Đoànkịch Hà Nội bởi lý do duy nhất: phụ cấp ở đó cao hơn 10 đồng. “Mọingười thấy tôi có năng khiếu nên bảo: Đằng nào cậu cũng vợ con rồi, xinvào đoàn chuyên nghiệp mà làm. Tôi xin đi học, người ta động viên:Thôi, học xong cũng làm sân khấu, chi bằng đi làm ngay, tôi trả lươngkha khá cho. Thế là tôi về đoàn kịch Hà Nội, làm từ năm 1959 đến năm1989 thì về hưu” - Trần Hạnh lim dim hồi tưởng.

Gắn bó với sân khấu hơn ba mươi năm, lần sang nhất của Trần Hạnh là vào vai Nguyễn Trãi trong Lam Sơn tụ nghĩa. Ông khoe, trong tập sách Người Hà Nội,Lưu Quang Vũ viết: "Bốn, năm người đóng vai Nguyễn Trãi, riêng TrầnHạnh có phong thái hào hoa của người Hà Nội". Từ ngày nghỉ hưu, chuyểnsang đóng phim, Trần Hạnh chỉ còn được diễn những vai nông dân nghèokhổ. “Người Hà Nội có tiếng hào hoa, ấy vậy mà buồn cười, tôi lại toànbị đóng nông dân. Chẳng hiểu vì sao. Có thể người ta thấy tôi phù hợplàm nông dân cả về ngoại hình, cách sống” - ông tủm tỉm cười. Vai diễnmới nhất của Trần Hạnh trên màn ảnh là trong Vệt nắng cuối trời -một ông nhà quê được con cháu đưa lên thành phố, tiếng là để cha hưởngphúc, thực ra để chúng tranh nhau bán mảnh đất hương hỏa đang được giá.Vẫn là nông dân nhưng lần đầu tiên Trần Hạnh được ở trong ngôi nhà sạchsẽ, khang trang.

Được yêu mến bởi dáng vẻ hiền lành khắc khổ, thật thànhưng chính ông luôn khao khát được đổi mới mình. “Nhiều khi tôi cũngtrách các đạo diễn bởi lẽ các ông các bà cứ quen ăn sẵn. Thấy mình phùhợp làm nông dân thì cứ bắt làm nông dân mãi, tôi xin vai ngược lạikhông ai cho cả. Muốn đóng một vai gì ác ác một chút, cá tính khác đimột chút, người ta bảo, thôi ông làm cái này cho nhanh” - giọng TrầnHạnh bỗng chốc chuyển qua đầy suy tư. Ông bảo, chưa vai nào mình hàilòng cả. Vai nào khi xem lại cũng thấy, chỗ này lẽ ra phải có cái này,chỗ kia phải thêm ý nọ. Ông tiếc vì thấy mình làm chưa tới. Trần Hạnhtự bạch rằng, ngoài đời ông giản dị, dễ dãi nhưng trong nghệ thuật thìrất khắt khe. Ông vẫn chờ được thay đổi mình bằng hình ảnh trái ngược,ví dụ một lão già giàu có, keo kẹt hay ác độc. Ông chẳng ngại mất hìnhtượng trong mắt khán giả, vì nếu mình làm tốt người ta vẫn yêu quý tàinăng của mình. Chỉ sợ mình làm không ra gì mà thôi.

Trần Hạnh và chiếc xe ông coi như chiến hữu

Tình yêu đến sau hôn nhân

Những người làm nghệ thuật hay có câu: “vai diễn vậnvào người”. Trần Hạnh không tin điều ấy dù bản thân ông thừa nhận: “Đờitôi có khi còn khổ hơn những vai diễn trong tivi”. Vợ ông - cô hàng xómxinh đẹp, mạnh khỏe ngày nào giờ là bà lão gầy yếu, nằm liệt giường,mọi sinh hoạt đều phụ thuộc vào người khác. 9 năm nay, đêm nào ông cũngnằm canh cho vợ ngủ. Tầm 12h đêm, bà mệt quá thiếp đi, ông mới yên tâmchợp mắt. Đàn ông nhiều tuổi, chân tay lóng ngóng, việc thay giặt chovợ trông chờ phần nhiều vào cô con gái. “Nếu không có nó, chắc tôi chếtluôn rồi. Hai vợ chồng có với nhau 7 mặt con, chúng nó lớn tách ra lậpgia đình, cuối cùng vẫn chỉ có hai ông bà già. Nhà cũng chật, có hơn 10m, không cáng đáng được thêm ai. Những khi con gái chạy qua giúp mẹ,tôi lại thay nó trông hàng” - vừa kể, mắt ông vừa nhìn ra xa.

Ông lão ngoại bát tuần, nặng có hơn 40 kg, vẫn chạyxe Honda 82 đi theo các đoàn làm phim, vừa vì đam mê, vừa vì kế sinhnhai. Cát-xê kiếm được phụ thêm vào đồng lương hưu ít ỏi của hai vợchồng, vừa thuốc men cho vợ, vừa chi tiêu sinh hoạt. Hỏi ông đã bao giờnghĩ đến chuyện nghỉ chưa, ông bảo còn đi được thì cứ phải làm thôi,trừ khi không cưỡng được số mệnh nữa. “Nhiều người cũng băn khoăn vềviệc mình bằng này tuổi còn chạy xe máy đường xa, biết đâu cái xảy nảycái ung nhưng đời là cái số rồi con ạ” - ông nói như trấn an người đốidiện. Thường các đoàn phim hay đưa đón diễn viên. Diễn viên tập trunglên hãng rồi có ôtô đưa nhưng Trần Hạnh cứ túc tắc xe máy một mình. Ônglý giải, đi theo ôtô thì ở những nơi không cần thiết có mặt cả ngày,mình vẫn phải chờ đoàn tới 10h đêm, trong khi bà xã ốm nằm liệt ở nhà.Thà đi xe máy, 3 - 4 giờ chiều túc tắc đi về trước còn hơn.

Tự nhận rằng cuộc đời mình chẳng sung sướng gì nhưngTrần Hạnh bảo, đến tận giờ phút này, ông chẳng có gì nuối tiếc hay ânhận. “Tôi lúc nào cũng bằng lòng với những gì mình đang làm. Tôi luônnghĩ nhiều người còn khổ hơn mình” - ông tâm sự. Trần Hạnh bằng lòng từviệc 7 đứa con mưu sinh vất vả, không đứa nào theo nghề bố vì năngkhiếu là cái không di truyền đến việc bà vợ tai biến mạch máu não nằmliệt giường. Kể về vợ, Trần Hạnh cười khoe hết cả hàm răng to, xỉn, cócái đã rụng. Hai người nên duyên từ hồi ở ngõ Phát Lộc, trước khi TrầnHạnh bén nghệ thuật. Vợ đan len, chồng đóng giầy, sau chồng chuyển sangsân khấu thì vợ cũng may mắn xin được vào ngành ăn uống Hà Nội. “Chúngtôi tuy gần nhà nhưng chẳng biết nhiều về nhau. Thời tôi, không mấy aitự do tìm hiểu mà đều là người lớn sắp đặt. Bà nội tôi lấy vợ cho tôi.Thế nhưng tôi ưng ý. Đến tận bây giờ vẫn rất hài lòng. Cũng có thể xemlà kiểu tình yêu đến sau hôn nhân. Chỉ có về già bà ấy hơi lắm điều mộttý” - ông lại tủm tỉm cười.

Câu chuyện về lão nông gốc Hà Nội kết thúc khi cô congái đi xe 82 của bố về thay ca trông cửa hàng. Giỏ xe có một ít thức ănchuẩn bị cho bố nấu cơm trưa. Trần Hạnh tất bật đứng lên, không quên vỗvai tôi: “Bố về đây, hôm nào nói chuyện sau nhé. Về xem bà lão thếnào”. Cái dáng gầy gò trên chiếc cúp xanh dần khuất vào dòng người đôngđúc đổ ra từ ga Trần Quý Cáp, giữa cái nắng chói chang ngày hè.

(Theo VnExpress)