Tuyệt chiêu giữ chồng
Đời sống - Ngày đăng : 17:14, 20/07/2015
Như thường lệ, trước khi đi làm chị luôn chuẩn bị sẵn quần áo, cà vạt, giầy đặt trước tủ quần áo để anh mặc.
Từ khi là vợ chồng, toàn bộ quần áo của anh đều một tay chị chọn mua. Anh mặc và ít khi kêu ca hay chê bai. Lâu lâu anh lại vòng qua eo chị thủ thỉ: "Bữa nay, mấy cô ở công ty khen anh mặc đẹp em ạ". Chỉ cần thế thôi là chị hạnh phúc vô ngần.
Sau khi sinh cu Bin, anh bảo chị nghỉ hẳn việc ở công ty để dành toàn bộ thời gian chăm sóc con. Mới đầu chị không đồng ý vì nghĩ ở nhà chị sẽ buồn và mọi người sẽ nói chị ăn bám chồng. Được anh phân tích chị mới thấu rõ. Ông bà nội ngoại bận công việc ở quê không thể lên chăm cháu được. Chỉ còn phương án thứ hai là đi gửi nhà trẻ. Nhưng dạo gần đây báo chí phản ánh nhiều chuyện không hay về các bảo mẫu chăm sóc trẻ. Ngộ nhỡ cu Bin xảy ra chuyện gì thì sao? Đó là điều không thể lường trước được. Suy cho cùng làm việc kiếm tiền cũng chỉ để nuôi dạy con cái thật tốt. Đợi con lớn một chút rồi đi làm lại cũng chưa muộn. Thế là chị gật đầu đồng ý.
*
Chị đang lúi húi nấu cháo cho cu Bin để kịp giờ uống thuốc thì nghe tiếng anh vọng ra: "Bộ đồ vest xám này nó có vẻ nhăn rồi em ạ, lần sau nhớ là cẩn thận cho anh nhé!" Chị mỉm cười đùa lại: "Tuân lệnh ông xã". Anh lại nhắc chị chuyện chiếc quần tây màu đen, chiếc quần mà trước đây anh hay mặc nhất, giờ anh chê nó khá rộng, không hợp mốt nữa, bảo chị cất vào tủ chờ có đợt quyên góp quần áo cũ nào để đóng góp ủng hộ.
Nếu như mọi lần lĩnh lương anh đưa cho chị khoảng 90% số lương thì hôm nay chỉ được 50%. Cầm lấy số tiền từ tay anh, chị có chút ngỡ ngàng, định hỏi anh, nghĩ lại chị thôi. Chị nghĩ chắc anh có chuyện gì khó nói thì mới làm như vậy. Hơn nữa ở công ty bây giờ chuyện mọi người góp tiền cùng nhau ăn nhậu, liên hoan một vài hôm là bình thường. Anh lấy tiền đó sung quỹ cùng anh em công ty là hợp lý. Có lẽ sợ chị ghét đàn đúm ăn uống nên anh không nói ra thôi. Điều này chị không khuyến khích anh tích cực nhưng cũng phải tham gia để hòa đồng cùng anh em trong công ty.
Một hôm đang đi chợ thì chị gặp Lan, bạn học cũ. Lan kéo tay chị thì thầm: "Dạo này mày sắm cho anh Hưng những bộ đồ mốt nhỉ? Trông anh ý trẻ ra hẳn chục tuổi ý". Chị biết cách Lan nói đó không phải là kiểu khen thông thường. Mà theo như Lan nói thì cách anh mặc có chút "vấn đề". Chị chẳng nói chẳng rằng chỉ cười cho qua chuyện. Quả thật đã lâu lắm rồi từ khi cu Bin ốm, chị chẳng có thời gian để chăm lo cho anh được nữa. Chị quên mất trong tuần anh mặc những bộ đồ gì, phối hợp quần với áo ra sao.
Cu Bin khỏi ốm. Chị lại quay về guồng thời gian trước. Lâu lắm rồi chị mới nhìn hình ảnh chồng mình trước khi ra khỏi nhà đi làm. Anh mặc quần ka ki trắng, áo sơ mi kẻ hồng. Ngẫm lại lời Lan nói hôm qua, gu ăn mặc của anh chẳng vừa mắt chị một chút nào cả. Thoang thoảng chị còn nghe mùi nước hoa.
Anh đi rồi, trong lòng chị không yên. Chị dự cảm một điều gì đó không hay. Chị nửa muốn hỏi, nửa lại không về chuyện thay đổi phong cách này của anh. Chị sợ anh nay đổi thay, phật ý, chuyện bé xé ra to thì chẳng hay. Chị bí mật nhờ một anh bạn thân của hai người theo dõi chồng. Chị biết điều này rất nguy hiểm nếu anh phát hiện ra được nhưng chị vẫn không có cách nào hay hơn nữa.
Chỉ trong vòng mấy ngày, "thám tử" cho chị biết anh đang có biểu hiện đáng nghi, có tình cảm với một người đàn bà khác. Anh hay mời cô gái đó đi ăn và uống cà phê. Tim chị gần như chết lặng khi nghe được tin này. Tại sao anh lại nỡ… Chị nghĩ tới chuyện đánh ghen giống như đại đa số phụ nữ khác làm khi có chồng ngoại tình. Nhưng chị không có can đảm để làm điều đó. Chị lại nghĩ tới chuyện ly hôn, nhưng thương cu Bin, chị không thể.
Cu Bin đã khỏe hẳn. Chị dành thời gian mua sắm và làm đẹp. Chị giật mình vì từ khi nghỉ sinh đến giờ, chị chưa hề động đến một lọ mỹ phẩm nào. Cũng lâu lắm rồi chị chưa vào bếp làm một bữa ra trò. Nhất là món cá lóc nấu canh chua, món anh thích dường như chị đã quên. Chị ghi nhớ tất cả các thói quen của anh và luôn làm để anh hài lòng. Chị tâm sự, trò chuyện, chia sẻ chuyện nhà cửa, chuyện công ty với anh nhiều hơn. Chị tận dụng mọi thời gian tối đa "nhờ" anh chơi với con. Đồng thời chị khéo léo góp ý gu thời trang anh mặc gần đây bằng những lời nói ngọt, mềm dẻo. Khi thì chị bảo: "Em thấy bộ đó không hợp anh ạ". Có hôm lại nhắc: "Hay là mặc bộ đồ em chọn đi, nó rất lịch sự cho buổi gặp mặt, tiếp đón khách hàng". Chị cố gắng chờ đợi, kiên nhẫn để từng bữa ăn anh về ăn cùng.
*
Chị vẫn liên lạc với "thám tử". Và thật bất ngờ khi "thám tử" thông báo: Tần suất gặp mặt của anh và cô gái đó theo chiều giảm dần và có thể không xa nữa chắc sẽ cắt đứt hẳn. Chị thở phào, hú vía. Thì ra anh mới chỉ "cảm nắng". Và chị không quên gọi cho Hân, cô bạn học tâm lý tài ba: "Hôm nào tao mời mày một bữa nhé! Sắp thành công rồi".
CAO VĂN QUYỀN