Người chồng thành phố

Đời sống - Ngày đăng : 13:03, 25/07/2016

Ở quê ai cũng nói cháu Huyền con anh chị tôi thật may mắn lấy được người chồng ở thành phố. Trong đám cưới cháu có người nói toạc ra: “Con Huyền chuột sa chĩnh gạo rồi nhé”.



Cháu Huyền cũng cảm thấy may mắn vì lấy được người mình yêu. Và một phần quan trọng không kém là gia đình chồng có nhà ở thành phố, đó là niềm mơ ước của bất cứ cô gái nào ở quê ra thành phố làm việc. Nhưng cuộc sống của vợ chồng Huyền không phải lúc nào cũng “Thuận buồm xuôi gió”, bởi trong suy nghĩ của Nam, chồng cô thì Huyền mãi là một cô gái quê mùa, không thể bằng gái thành phố được. Nam thường xét nét Huyền từ chuyện nhỏ tới chuyện to. Như khi ăn cơm, Huyền húp canh phát ra tiếng kêu hay há to miệng lúc ăn cơm Nam đều tỏ ra khó chịu, nhất là những lúc gia đình có khách. Đã nhiều lần Nam nhắc nhở Huyền: “Em đừng há miệng to quá khi nhai… Mất lịch sự lắm”. Mọi việc sẽ chỉ đơn giản là chồng dạy vợ nếu như Nam không kèm theo câu giễu cợt: “Đúng là gái nhà quê. Bây giờ về ở thành phố rồi, em phải bỏ ngay thói quen quê mùa đó đi”. Ngay cả lúc ăn cơm xong Huyền xỉa răng, Nam cũng can thiệp: “Xỉa răng thì phải lấy tay che miệng lại chứ, nhìn mất lịch sự, đúng là dân nhà quê!”. Đó là chuyện nhỏ nhặt trong sinh hoạt ăn uống. Còn chuyện lớn trong gia đình cũng vậy. Khi sửa lại nhà cửa, Huyền vất vả chọn lựa đồ đạc nhưng Nam gạt phăng đi và nói: “Đồ em chọn quê mùa lắm. Làm sao mà hợp với phong cách thành phố được”. Mọi thứ Huyền mua về đều bị chồng gắn cho cái mác “quê mùa”. Không chỉ chê vợ quê, anh chồng còn chê cả gia đình vợ. Mỗi lần hai vợ chồng về quê là mỗi lần Huyền cảm thấy như một cực hình. Đi đến nhà bà con họ hàng, dù không lớn tiếng chê bai nhưng Nam hay ghé tai vợ chê cái này, chê cái nọ, thậm chí còn nói trước mặt bố mẹ vợ rằng: “Nhà cửa ở đây xây to bề thế nhưng đồ đạc trong nhà sắm sanh, sắp xếp không ra thể thống gì cả, đúng là quê một cục, chẳng khác nào trưởng giả học đòi làm sang”. Dù khó chịu với chồng mỗi khi về quê nhưng Huyền vẫn mong luôn được cái “đặc ân” đó vì anh chồng luôn trốn tránh trách nhiệm về thăm bố mẹ vợ. Huyền tâm sự: “Từ thành phố về quê chỉ 40 km nhưng một năm cháu chỉ về nhà được 1 hoặc 2 lần. Tất cả là do chồng cháu hay chê bai gia đình cháu quê mùa, không hợp với cách sống thành phố của anh ấy. Cháu buồn lắm nhưng chẳng thể nào làm khác được. Một lần, cháu đưa con về nhà sau nửa năm, cháu thấy đôi mắt mẹ cháu ngấn lệ. Chắc mẹ giận cháu lắm nhưng mẹ cháu không thể hiện ra bằng lời được vì bà nghĩ: “Mình mà mắng nó, nó không về nữa, mình sẽ nhớ con, nhớ cháu đến chết mất thôi”. Như hiểu được tấm lòng của mẹ, Huyền quyết tâm đấu tranh với chồng để chữ hiếu, chữ tình vẹn cả đôi đường. Về nhà, Huyền thẳng thắn trao đổi với chồng. Hai người đã có một trận khẩu chiến kịch liệt. Cuối cùng dù chồng giận, Huyền tuyên bố vẫn sẽ về thăm bố mẹ thường xuyên hơn. Cháu kể với tôi trong khi đang khóc: “Anh ấy khinh cháu, khinh gia đình cháu quê mùa, tại sao anh ấy còn lấy cháu làm gì? Đúng là bố mẹ cháu ở quê đôi khi xử sự không khéo léo, lịch sự bằng người thành phố thật nhưng có đến mức để anh ấy khinh rẻ gia đình cháu như vậy không?”. Sau “cuộc chiến”, Huyền quyết tâm làm người con hiếu thảo, Huyền mạnh mẽ tới mức Nam cũng phải xem lại suy nghĩ, lời nói và hành động của mình trước đây đối với vợ và gia đình vợ. Rất may, cuối cùng Nam đã "xuống nước", làm lành với vợ và quan tâm tới bố mẹ vợ hơn. Những lời nói miệt thị, chê bai người nhà quê của Nam nay không còn nữa.

Huyền thú nhận với tôi: “Đúng là anh ấy có hơi quá lời, nhưng công bằng mà nói anh ấy nhận xét về cháu không sai. Lúc nào cháu cũng tuyềnh toàng, bộc tuệch, ăn nói không giữ ý giữ tứ, làm gì cũng bỏ trước quên sau. Anh ấy nhắc nhở mãi mà cháu vẫn không chịu sửa. Đôi khi vì tính tự ái với những nhận xét của chồng nên cháu đã chụp cho anh ấy cái mũ khinh miệt nhà quê. Giờ thì cháu đã thấy lỗi này là do tại anh, tại ả, tại cả đôi bên chú ạ!”. Nghe Huyền tâm sự tôi mừng cho cháu vì cả hai vợ chồng đã biết dẹp đi ích kỷ cá nhân để gìn giữ hạnh phúc gia đình.

VÕ HOÀNG NAM