Tia nắng mùa đông

Các em viết - Ngày đăng : 09:26, 02/01/2022

Những ngày cuối năm, cái giá lạnh của mùa đông như càng thấm sâu vào mọi ngõ ngách, phố phường mặc những bận rộn, lo toan của mọi người, mọi nhà.



Những ngày cuối năm, cái giá lạnh của mùa đông như càng thấm sâu vào mọi ngõ ngách, phố phường mặc những bận rộn, lo toan của mọi người, mọi nhà. Những cái cây bên đường khẳng khiu trước gió, lá đã rụng gần hết. Những chiếc lá cuối cùng còn sót lại ra sức bấu víu lấy cành, níu kéo sự sống hiếm hoi. Những chiếc lá khác vàng úa lại nhẹ nhàng chao liệng trong không gian rồi rơi xuống mặt đường đầy bụi. Những thay đổi nhỏ bé ấy chẳng khiến những người ngoài kia bận tâm, nhưng với tôi nó lại càng làm cho mùa đông thêm hiu quạnh.

Cái lạnh cùng với mưa phùn làm tôi có cảm giác như cắt da cắt thịt khi phải bước chân ra khỏi nhà vào sáng sớm. Có lẽ vì rét mướt, vì lười dậy sớm khiến tôi thêm ghét mùa đông. Tôi quên mất rằng những tia nắng dịu dàng vẫn chợt ghé đến rồi lại vội vã rời đi, làm cho bức tranh mùa đông bớt cô đơn, ảm đạm.

Giữa trung tâm thành phố, một bà lão chân trần lặng lẽ ngồi bên bến đỗ xe buýt với những hành lý to cồng kềnh, người run lên theo từng cơn gió bấc. Xe đến, bà chậm chạp bước lên xe, chọn lấy một chỗ ngồi. Tôi cũng vội vàng lên xe và ngồi ở hàng ghế đối diện với bà. Bình thường tôi cũng không thích ngồi cạnh người già. Những người lên xe sau chẳng ai muốn lại gần bà lão. Một người đàn ông đứng tuổi ăn mặc bảnh bao có vẻ rất bận rộn, vội vã đi thẳng xuống phía cuối xe. Tiếp theo là người phụ nữ trung niên cùng con nhỏ bước lên. Hai đứa trẻ nghịch ngợm, thấy bà lão thì tỏ vẻ ngạc nhiên, tò mò. Chúng hỏi mẹ: "Mẹ ơi, sao trời lạnh như thế mà bà lão kia không chịu đi giày, đi tất mẹ nhỉ?". Mẹ đứa bé ra vẻ khó chịu, đưa tay ra hiệu muốn con trật tự. Người phụ nữ đó dắt hai đứa trẻ xuống hàng ghế sau bà lão. Hình như người mẹ ấy không muốn con mình lại gần bà lão rách rưới, khốn khổ. Nhưng ánh mắt bà lão nhìn những đứa trẻ ngây thơ khiến tôi nặng lòng, băn khoăn. Cái nhìn trìu mến và chứa chan sự bao dung, nhân hậu của bà lão như dành cho chính những đứa cháu của mình.

Cửa xe buýt cứ đóng vào rồi lại mở ra mang theo những luồng gió lạnh, mặc bà lão vẫn run rẩy. Những hành khách đã lên chật xe, tuy vậy chỉ còn chỗ trống bên cạnh bà là chưa có ai ngồi. Lát sau, đột nhiên từ cửa xe bước vào một nữ sinh mặc đồng phục. Bạn ấy chắc tầm tuổi tôi.

Bạn bước đến chiếc ghế trống cạnh bà lão, nhẹ nhàng ngồi xuống trong những ánh mắt ngạc nhiên của bao người. Bạn lặng im không nói gì. Những tiếng ồn ào dần lắng xuống. Rồi bạn nhìn xuống dưới sàn xe, nhận thấy đôi chân trần nhăn nheo của bà cụ, bèn vội vàng cởi đôi giày mình đang mang và lột đôi tất khỏi chân mình. Bạn nói nhỏ với bà lão: "Bà có lạnh lắm không? Bà xỏ đôi tất này nhé! Tất mới đấy bà ạ! Cháu mua cho bà cháu vài đôi cơ".

Bạn loay hoay giúp bà lão xỏ tất. Bà lão lóng ngóng với đôi bàn chân trần nứt nẻ, ánh mắt lấp lánh niềm vui.

Một lúc sau, cửa xe lại mở, bạn bước ra khỏi xe, để lại những ánh mắt dịu dàng dõi theo phía sau.

Một tia nắng hiếm hoi len lỏi từ cửa sổ xe buýt, chiếu vào những lặng thinh trong không gian. Những người còn lại trong xe đưa mắt nhìn theo hình ảnh bạn dần biến mất trong dòng xe cộ tấp nập giữa lòng thành phố. Còn tôi, tự thấy mình nhỏ bé giữa mùa đông…

NGUYỄN THỊ HƯƠNG TRÚC
(Lớp 11E, Trường THPT Nam Sách)