Vẫn còn đang ngủ nướng. Mơ màng tôi nhớ sớm qua nghe điện thoại mẹ nói chuyện với ngoại. Sắp hết hè mà sao chưa thấy con cho các cháu về với ngoại.
Vẫn còn đang ngủ nướng. Mơ màng tôi nhớ sớm qua nghe điện thoại mẹ nói chuyện với ngoại. Sắp hết hè mà sao chưa thấy con cho các cháu về với ngoại. Căn bệnh lười của tôi thật khó chữa. Mẹ kéo tôi ra khỏi giường và giục. Tôi vẫn còn luyến tiếc giấc ngủ và cuốn truyện đang đọc dở. Sớm nay mẹ dậy sớm hơn mọi khi. Đồ đạc mẹ đã chuẩn bị xong từ tối qua. Tất tả ra bến xe, chị em tôi theo mẹ. Về quê!
Dường như có điều gì khác lạ. Lên xe tôi thấy mẹ liu riu ngủ. Gió trên đường cao tốc thổi tung những cây bụi nhỏ ven đường. Tôi lục tìm cuốn truyện đọc dở thì thấy một cuốn sổ nhỏ. Tôi nghĩ chắc mẹ nhầm bỏ quyển truyện của tôi ra, tò mò tôi lần giở, trang đầu tiên là những dòng chữ thân thương của mẹ. “Hôm nay con về với mẹ”. Thì ra đêm qua, sau khi dọn dẹp và chuẩn bị đồ về quê xong mẹ đã ngồi viết những dòng này với bà ngoại.
"Cũng đã lâu rồi con không về quê với mẹ. Cuộc sống này đã cuốn con đi thật xa. Sớm mai thôi, con sẽ về với mẹ. Được trở về, dù đã bao lần sao con vẫn thấy bồi hồi. Cuộc sống của con đã không được suôn sẻ như mẹ từng mong ước. Con không có được một mái ấm trọn vẹn. Một mình con vất vả nuôi hai con giống như mẹ ngày xưa. Cha mất sớm mẹ đã vất vả thật nhiều. Bây giờ thì con cũng đã ổn. Nhưng con biết mẹ vẫn trăn trở và thương con nhiều lắm. Trong mắt của mẹ con vẫn yếu đuối và cần được chở che như ngày nào dưới mái nhà bình yên của mẹ. Nhưng cuộc đời ai biết trước được điều gì. Con đã không phải ân hận với những điều mình lựa chọn. Con vẫn nhớ lần mẹ tiễn con vào đại học, chân bước đi xa nhưng tim vẫn ngoái đầu nhìn lại nhớ mong. Đó là lần đầu tiên con xa nhà, xa cha mẹ. Lần thứ hai và xa thật lâu mà người con gái bình thường nào cũng trải qua là lên xe hoa về nhà chồng. Con đã lựa chọn: Lấy chồng xa. Mẹ khóc nhưng vẫn bảo rằng là vì mẹ hạnh phúc. Vì con đã tìm được tình yêu, tìm được bến đỗ riêng của mình. Bến đỗ của con giờ chỉ còn một nửa. Nhưng yêu thương trong lòng con thì mãi còn mẹ ạ. Con vẫn nhớ mẹ nói với con rằng những yêu thương đích thực thì sẽ luôn bền vững theo con.
Ngồi đây thôi mà con đã mường tượng ra quê mình thế nào. Đoạn đường không dài mà con cũng cứ bận rộn ít về thăm mẹ. Những ngày này mưa nhiều lắm. Chắc quê mình cũng vậy. Tháng này là tháng ngâu mà, ít ngày nữa là đến ngày lễ Vu Lan. Con lại nhớ những lần theo mẹ đi chùa vào tháng 7 âm lịch. Con được cài lên ngực bông hồng đỏ thắm dự lễ Vu lan. Quê mình chắc đã đổi thay sau mấy năm con chưa trở lại. Con sắp được trở về với lòng mình, về với mẹ".
Những dòng chữ của mẹ làm dâng trào cảm xúc trong tôi. Trời đứng bóng, con đường về quê ngoại bỗng trở nên gần gũi. Vùng quê yên bình này là nơi đã sinh ra mẹ.
Xe dừng lại. Ba mẹ con vội vã bước xuống. Con đường dẫn qua ao nhỏ nở đầy hoa bèo tím dẫn vào nhà ngoại. Cánh cổng đơn sơ vẫn mở. Ngôi nhà thân quen! Ngoại hiền từ mỉm cười đón mẹ con tôi!
Lối ra cầu ao rêu đã mọc xanh xóa nhòa dấu chân xưa của mẹ. Thì tóc mẹ bây giờ cũng đã có nhiều sợi bạc, tóc ngoại thì đã trắng hết cả. Thắp nén nhang xong mẹ vội vã chạy ra nhặt cỏ như muốn tìm lại những dấu vết ngày xưa đã bị cỏ xóa nhòa. Cảm giác thân thuộc, ấm áp khi tôi cùng mẹ nhận trái ổi chín thơm từ tay ngoại, vị ngọt lan tỏa, tôi ăn ngon lành mà không lo bị chất bảo quản. Rau cá quê nhà. Bữa cơm cùng những người thân ngon lành, ấm cúng. Mẹ và ngoại cứ rủ rỉ biết bao là chuyện. Ngoại vẫn mặc chiếc áo cũ đã sờn. Áo mẹ mua ngoại vẫn để dành. Ngoại bao năm vẫn vậy, đồ thì cứ để dành còn tình yêu thương thì luôn trao tặng. Nhìn mẹ bên ngoại cũng như một đứa trẻ đang được mẹ vuốt ve, âu yếm trong lòng. Chị em tôi được thỏa thuê chơi cùng bọn trẻ con hàng xóm. Trước khi đi, đúng vào dịp lễ Vu lan, mẹ con tôi cùng ngoại ra chùa. Mẹ con tôi được cài lên ngực một bông hồng đỏ thắm. Trong không gian thành kính, trang nghiêm, bài hát “Bông hồng cài áo” du dương làm không gian như chùng lại. Tan lễ rồi mẹ buồn vì chẳng nán lại được lâu hơn. Gió đầu thu mát dịu, mẹ bảo: "Lũ trẻ sắp phải đi học. Mẹ ở nhà với cậu nhớ giữ gìn sức khỏe". Tôi thấy mắt mẹ rưng rưng! Ngoại lại lo chuẩn bị những thứ quà quê cho chúng tôi. Đêm nay, chắc mẹ lại thao thức, vì sớm mai phải rời xa ngoại, rời xa chốn yên bình ấu thơ.
Tản văn của VŨ LỆ NGÂN HƯƠNG