Tháng 5 và hoa phượng

25/05/2011 08:57



Tháng 5 về, khi mọi thứ dường như đều tan chảy dưới cái nắng nóng bỏng, gay gắt, lại thấy đâu đâu cũng rực cháy lên một màu đỏ diệu kỳ, màu của hoa phượng gọi hạ về. Tháng 5, hoa phượng mải mê hát lên những bản tình ca nồng nàn, da diết, bâng khuâng gợi lên trong lòng người những cảm xúc tinh khôi, dịu ngọt của những năm tháng tuổi hoa tươi đẹp.

Chẳng rõ phượng hiện diện trong sân trường tôi từ khi nào nhưng lứa học trò chúng tôi ngày ấy coi sự góp mặt của phượng cùng với bằng lăng, điệp, bàng, xà cừ như một điều tất nhiên, ắt hẳn phải thế. Thân phượng cao với lớp vỏ xù xì, vươn những cành to, khoẻ, tán lá xoè rộng, sum xuê, che mát cả một khoảng sân. Bước sang tháng 5, mới đầu chỉ là một vài bông phượng ngơ ngác, ẩn mình lẫn trong những tán lá màu xanh non, dịu mát. Cánh hoa phượng mỏng manh, mịn, mềm mượt như nhung tựa như nàng thiếu nữ xinh đẹp tràn đầy  sức sống khoe chiếc váy đỏ rực rỡ, kiêu sa. Sắc đỏ của hoa, màu xanh của lá hòa quyện, điểm tô cho nhau khiến cho lũ học trò chúng tôi phải trầm trồ, thích thú. Thú vị nhất là giờ ra chơi chúng tôi thường túm năm tụm ba dưới gốc phượng chỉ trỏ, thách đố nhau xem ai là nguời hái được bông hoa đẹp nhất, to nhất, nằm trên cành cao nhất. Để rồi khi tan trường có cô cậu hãnh diện với bạn bè bởi mình đã thắng cuộc, trong giỏ xe, trong túi áo, cài lên mái tóc mây mềm là những bông phượng xinh xinh vừa mới chớm nở. Thế rồi đến một ngày, phượng thưa lá dần, màu xanh tươi của lá đã nhường chỗ cho màu đỏ của hoa, đám học trò bỗng chợt sửng sốt đến ngỡ ngàng bởi sắc màu rực rỡ của trăm nghìn bông hoa nở cùng một lúc đã nhuộm đỏ cả một khoảng không gian. Lúc này, trông xa cây phượng chẳng khác nào như một mâm xôi gấc lớn. Tôi nhớ nhất là vào những chiều tan học, khi hoàng hôn chỉ còn là những vệt nắng dịu dàng, tôi thường cùng cô bạn gái tha thẩn nhặt từng bông phượng rơi để xâu lại thành từng chuỗi rồi nâng niu cất giữ để làm kỷ niệm như giữ một chút gì đó để níu mùa đừng đi vội.

Không chỉ ở trong trường học bởi yêu mến loài cây này người ta còn trồng phượng ở sân đình, trạm y tế, ngoài bến bãi, giữa cánh đồng và rợp hai bên đường. Dù ở đâu, phượng cũng như chiếc ô khổng lồ vững chãi, hiên ngang đứng đó che nắng, che mưa cho đời. Bên cạnh muôn vàn những sắc màu của các loài hoa như màu vàng của điệp, màu tím của bằng lăng... thì màu đỏ của phượng vẫn nổi bật và tạo sự chú ý hơn cả bởi nó như thể hiện niềm kiêu hãnh của sự chiến thắng huy hoàng. Mặc  mưa nắng thời gian, phượng vẫn âm thầm, bền bỉ trổ sắc hương cho mùa hạ. Phượng thắp lửa trên cây, thắp lên trong lòng mỗi đứa chúng tôi những ước mơ hoài bão, niềm khát khao của tuổi trẻ. Phượng như bông hoa điểm mười đỏ chói trong trang vở giục giã tuổi học trò phải miệt mài hơn với đèn sách bởi mùa thi đang đến gần.

Phượng thu hút sự chú ý của mọi người không chỉ bởi sắc màu rực rỡ của hoa mà còn  khiến bao người đắm say bởi những khúc ca sôi động, cuồng nhiệt được tấu lên từ những chú ve tài hoa tinh nghịch, thích ồn ào. Dưới gốc cây phượng tỏa bóng râm mát, những tà áo trắng mộng mơ tung bay trong gió lẫn trong tiếng cười đùa trong trẻo, hồn nhiên như càng làm nổi bật sắc màu đỏ thắm của hoa và làm cho sân trường thêm rộn rã. Trong khung cảnh nên thơ ấy dù có kẻ đã dặn lòng mình nhưng vẫn không sao ngăn nổi niềm xao xuyến, bâng khuâng khi trao tay nhau những cánh phượng ép vội, những bài thơ lãng mạn tuổi học trò. Và khi đêm về bên ngọn đèn bàn, sau những bài học bộn bề lòng lại thoáng nở hoa bởi những dịu ngọt, vấn vương, những kỷ niệm ấp iu khắc ghi dấu ấn của mối tình đầu. Đành xếp lại tất cả, lòng tự nhủ: "Tạm biệt nhé, hẹn gặp lại phượng ơi!". Ngoài sân trường, có vòng xe ai đang lăn vội vã chợt chầm chậm và dừng lại ngắm nhìn khung cảnh thơ mộng, nơi tuổi hoa của mình đã đi qua…

Chiều nay, tôi lại về thăm ngôi trường xưa, từng cánh hoa phượng vẫn lặng lẽ rơi, rải thảm đỏ phủ kín cả lối đi như mùa phượng nở năm nào. Nhìn sắc màu rực rỡ giữa cái nắng chói chang của mùa hạ, trong tôi lại rưng rưng những kỷ niệm của một “thời hoa đỏ” nồng nàn. Đã bao mùa phượng vĩ qua đi là bấy nhiêu kỷ niệm vơi đầy cứ trào dâng theo nỗi nhớ. Lòng bùi ngùi, cúi xuống nhặt cánh phượng rơi, bất chợt những câu thơ của nhà thơ Thanh Tùng lại thoáng hiện về trong ký ức: Dưới màu hoa như lửa cháy khát khao/ Anh nắm tay em bước dọc con đường vắng/ Chỉ có tiếng ve sôi chẳng cho trưa hè yên tĩnh/ Chẳng chịu cho lòng ta yên.

VŨ THỊ THANH HÒA

(0) Bình luận
Nổi bật
    Tin mới nhất
    Tháng 5 và hoa phượng