Tản mạn ngày khai trường

03/09/2012 08:39

Đã thành lệ, cứ mùng 5 - 9 hằng năm là khắp nơi tưng bừng tổ chức khai giảng năm học mới. Cái cảm giác xốn xang, náo nức được gặp lại bạn bè sau ba tháng hè xa cách, được gặp thầy, gặp bạn sao nó hồn nhiên đến lạ kỳ. Ở những lớp cấp 3 ngày trước (THPT bây giờ), khi mà ta đã lớn, đã có những cảm giác chênh chao, bỗng dưng buồn, bỗng dưng nhớ thì cái cảm giác hồn nhiên ấy hầu như vẫn còn vẹn nguyên như thế.

Đường làng mấy tháng hè vắng bước chân con trẻ sớm thu này í ới tiếng gọi nhau, rồi từng đám, từng đám tụ tập chạy đuổi nhau náo nức đến trường khiến cho con đường trở nên tấp nập hẳn. Học sinh lớp lớn hơn thì áo dài trắng thướt tha, từng tốp vừa đạp xe vừa chuyện trò ríu ran. Và, lát nữa thôi, tiếng trống trường sẽ điểm lên gióng giả báo hiệu một năm học mới bắt đầu thì ngay bây giờ đây bao con tim tuổi học trò kia cũng đã và đang đập rộn ràng rồi. Chắc chắn là như thế. Tôi cứ đứng ngẩn ngơ trên ban công tầng hai nhà mình mà ngắm bầy trẻ thơ quàng khăn đỏ, tung tăng cắp sách tới trường rồi bất chợt bâng khuâng nhớ lại một thời đèn sách của mình. Nhớ. Nhớ lắm. Cái cảm giác đến trường vừa như được tái hiện khiến lòng tôi nôn nao. Ước gì mình lại được vô tư như lũ trẻ kia, như các cô cậu học trò nọ.

Cố Thủ tướng Phạm Văn Đồng đã nói: Nghề dạy học là nghề cao quý nhất trong các nghề cao quý. Quả đúng là như vậy. Dẫu có vật đổi sao dời bao nhiêu đi chăng nữa thì câu nói đó vẫn đúng. Từ nguyên thủ quốc gia, chính khách quốc tế đến một công dân bình thường nhất; từ giáo sư, nghệ sĩ, đến các doanh nhân, thương gia; từ tướng lĩnh, sĩ quan đến binh nhì, binh nhất; từ thầy thuốc, bác sĩ đến y tá, hộ lý... tất cả chúng ta không ai trưởng thành, thành đạt mà không có sự dạy dỗ của thầy cô. “Nhất tự vi sư, bán tự vi sư”, từ xa xưa các cụ đã dạy như thế. Và người thầy là hình mẫu của cái “chân, thiện, mỹ”, là cái Đẹp chúng ta phải hướng tới, noi theo. Hiếm có người thầy nào mà ở ác, mà nhỏ nhen, bon chen, làm những điều khuất tất. Tự bao đời rồi, cả xã hội đều tôn trọng nghề thầy và người thầy. Thầy dạy ta lẽ sống làm người bởi chính từ tấm gương của thầy. Thầy là khuôn vàng, thước ngọc, là hình ảnh sáng trong. Trong những lúc gian khó đường đời, có lúc quanh co hiểm nguy nhất, người mà ta nhớ đến đầu tiên, đó là cha, là mẹ, là thầy, là người thương yêu của ta. Chính họ đã cho ta nghị lực để vững bước đi lên.

Riêng tôi, hình ảnh đẹp nhất đó là em - cô giáo dịu dàng, duyên dáng trong tà áo dài thướt tha giữa đàn em thơ ngây đang xúm quanh ríu ra ríu rít cùng em rảo bước đến trường, đặc biệt trong ngày tựu trường này. Nhìn vào cảnh đó tôi bỗng thấy bình yên lạ. Mọi xô bồ, bon chen thường nhật, bao điều bực dọc vô cớ chợt tiêu tan hết thảy. Tất cả đều trở thành bé nhỏ, vô nghĩa trước hình ảnh thân thương đó. Em giơ tay vẫy đàn em nhỏ. Làn gió thu man mác, mái tóc em bồng bềnh, tà áo trắng bay bay... Và, tiếng cười con trẻ rộ lên lan trong không trung, tan trên mặt nước hồ thu sóng sánh. Thật không có gì đẹp bằng. Hỡi các nhà thơ, họa sĩ, hãy đến đây cùng tôi mà thơ, mà họa cảnh này! Em đứng đó giữa đàn em nhỏ. Khoảng trời thu lộng gió xanh mơ. Năm học mới bắt đầu rồi đó. Tiếng trống trường khiến tôi ngẩn ngơ.

Xin chào năm học mới. Chào những người bạn của tôi đang đứng trên bục giảng. Chào các em học sinh thân yêu. Xin chúc tất cả một năm học mới luôn là thơ, là nhạc, là hoa... Tiếng trống trường đã gióng lên rồi đó, đĩnh đạc lắm, hùng tráng lắm, âm vang lắm. Tôi ngây người ngắm em cùng đàn học sinh thân yêu của mình đang bước vào lớp học và bất chợt một tứ thơ mới bỗng vụt hiện trong đầu...

 Tản văn của XUÂN THU

(0) Bình luận
Nổi bật
    Tin mới nhất
    Tản mạn ngày khai trường