“Cô làm dâu đã 3 năm mà bài học vỡ lòng cô cũng chưa thuộc à. Thế để tôi nhắc lại cho cô biết: Lấy chồng rồi thì chăm chăm lo việc nhà chồng đi, đừng có động tí lại nhà ngoại..."
Lấy chồng xa, em luôn ý thức bản thân bị thiệt thòi hơn hẳn so với những người lấy chồng gần. Em ở Hải Dương, lấy chồng Hà Nội các mẹ ạ. Dù nhà chồng và nhà đẻ chỉ cách nhau gần 70km và rất tiện xe đi lại. Song cả năm em mới về nhà ngoại được 2-3 lần.
Em làm dược sĩ tại một nhà thuốc. Còn chồng làm marketing một công ty phần mềm. Công việc của 2 vợ chồng đều khá bận rộn nhưng thu nhập cũng chỉ bình thường. Hai vợ chồng mỗi tháng tổng cộng khoảng 18 triệu đồng.
Ngoài chi tiêu tiền ăn cho cả nhà, tiền học cho các con, vợ chồng chỉ để ra được một chút. Cũng may vợ chồng em sống cùng bố mẹ chồng nên đỡ khoản tiền thuê nhà. Nhưng cũng từ đó mà nảy sinh nhiều phức tạp và mâu thuẫn.
Anh cũng rất khó chịu khi vợ về nhà ngoại. Cứ vợ có ý định về ngoại chơi là anh gạt phắt đi. Ảnh minh họa
Trong khi bố chồng em rất thoải mái, hiện đại thì mẹ chồng lại không được như vậy. Tính bà lúc nào cũng khắt khe. Bà hay cậy thế người thành phố coi khinh người nhà quê. Và đặc biệt bà không thích con dâu cứ chăm lo cho nhà ngoại. Biết ý nên em cũng chăm chút cho nhà chồng. Vậy mà mỗi lần xin về nhà ngoại, em phải nói ráo trước cả tuần. Đến ngày em đi, bà vẫn dặn:
“Về đó chơi 1 hôm thôi rồi lại về cho sớm. Ở nhà đầy việc, không thể vắng cô được 1 ngày đâu”.
Hoặc: “Về quê khỉ ho cò gáy đó có gì đâu mà cô cứ thích về. Liệu mà lên sớm đấy”Mẹ chồng em đã như thế rồi mà chồng em còn chẳng tâm lý và tệ hại hơn. Vợ chồng cưới nhau đã 3 năm nhưng chưa bao giờ anh biếu bố mẹ vợ bất cứ thứ gì. Đặc biệt, số lần về quê thăm nhà vợ chỉ đếm trên đầu ngón tay không hết. Ngày lễ Tết gì, anh toàn ở nhà nội lên kế hoạch ăn uống chứ chẳng bao giờ đưa vợ con về ngoại.
Năm nào Tết Nguyên Đán về, anh bắt vợ ăn Tết ở nhà nội chán chê. Tận chiều mùng 3, anh mới cùng vợ con về nhà ngoại chúc Tết. Lúc ấy, nhà ngoại cũng đã hết Tết và sắp phải đi làm. Ở được nhà ngoại đúng 1 ngày, chiều mùng 4 Tết đã giục lên Hà Nội để mùng 5 anh đi làm. Có năm mùng 6 Tết anh mới đi nhưng cả nhà vẫn lũ lượt kéo nhau về. Bởi anh bảo ngủ ở nhà ngoại anh không quen nên bị mất ngủ.
Anh cũng rất khó chịu khi vợ về nhà ngoại. Cứ vợ có ý định về ngoại chơi là anh gạt phắt đi. Lúc thì anh lấy lý do đường sá xa xôi, đi lại vất vả. Hoặc đợi con lớn hơn thì cho con về. Hay nhà bà ngoại lắm rĩn muỗi, anh sợ về đó con bị đốt thì khổ hoặc về nhiều ao hồ, anh lo con gặp nguy hiểm:
“Về đó ao hồ nhiều, không an toàn cho con tôi. Khi nào con lớn hơn thì mới được về”.
Thật sự em đã nhẫn nhịn chồng bao nhiêu lần rồi. Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó. Ảnh minh họa
Chán ngán nhất là hôm vừa rồi, đang đêm bố em gọi điện báo mẹ bị đột quỵ phải nhập viện. Cũng may vì phát hiện kịp thời, lại bị đột quỵ nhẹ nên bà không bị tai biến nằm liệt. Nhưng sức khỏe của bà thì yếu rõ rệt, tay chân vẫn run lẩy bẩy.
Nghe thấy bố nói vậy, em sốt ruột kinh khủng. Sáng ra em liền gọi điện cho sếp xin nghỉ phép 1 tuần. Em cũng nói với chồng về điều này, bảo anh ở nhà sắp xếp công việc để chăm sóc gia đình. Còn em sẽ ở bên bà ngoại chăm sóc mẹ đẻ.
Vừa nghe vậy, chồng em đã trợn mắt:
“Cô làm gì mà về bên ấy tận những 1 tuần. Ông ngoại chẳng bảo bà đột quỵ nhẹ thôi chứ nằm liệt đâu mà về tận chừng ấy ngày? Cô bị sao vậy?”
“Em muốn về chăm bà và tranh thủ ở nhà ngoại vài ngày đỡ đần ông. Ông ngoại cũng đang bị sốt xuất huyết còn chưa khỏi nên mệt lắm”.
“Suốt ngày ngoại, ngoại. Cô không nghĩ cho cái nhà này à? Ai sẽ nấu cơm rồi đưa đón con đi học về?”
“Mọi chuyện ở nhà anh làm giúp em. Chuyến này em nhất định phải đi”.
Nào ngờ, vừa nói vậy chồng em đã vằn mắt:
“Cô làm dâu đã 3 năm mà bài học vỡ lòng cô cũng chưa thuộc à. Thế để tôi nhắc lại cho cô biết: Lấy chồng rồi thì chăm chăm lo việc nhà chồng đi, đừng có động tí lại nhà ngoại. Đừng bao giờ ăn cây táo, rào cây sung. Con gái lấy chồng là cắt đứt với nhà đẻ. Để Tết rồi về cả thể. Cô cứ cố tình về bên ấy thì đừng có vác mặt về cái nhà này nữa”.
Nghe chồng nói mà em choáng váng. Bao tức giận, thất vọng, căm thù trong em dâng lên. Em bỏ vào thu dọn quần áo vào ba lô và tay bế con đi khỏi nhà. Trước khi đi, em hét vào mặt anh:
“Giờ tôi đã hiểu anh nghĩ gì rồi. Vậy anh ở lại mà sống với bố mẹ anh nhé. Còn tôi và con về sống ở nhà ngoại. Chúng ta ly hôn từ đây và không dính dáng đến cuộc đời nhau nữa. Nếu lấy chồng mà phải cắt đứt với nhà đẻ, tôi thà cắt đứt với người chồng tuyệt tình như anh còn hơn”.
“Cô dám…”.
“Sao không dám ly hôn chồng chứ”.
Nói rồi em ra ngõ bắt taxi về nhà mẹ đẻ. Thật sự em đã nhẫn nhịn chồng bao nhiêu lần rồi. Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó. Lần này em sẽ phải làm căng, mọi chuyện muốn ra sao thì ra.
Theo Dân Việt