Mỗi lần nhớ chái bếp quê/Hồn như bùng nhớ cái que tre cời/Đơn sơ chỉ một đoạn thôi/Mà sao thương đến suốt đời còn thương.
Mỗi lần nhớ chái bếp quê
Hồn như bùng nhớ cái que tre cời
Đơn sơ chỉ một đoạn thôi
Mà sao thương đến suốt đời còn thương
Sá gì bỏng rát trăm đường
Xả thân nhen bếp tỏa hương ruộng đồng
Ấp iu từng đốm lửa hồng
Cời tro đến cháy cạn lòng thành than
Bà vùi xuống củ khoai lang
Que cời ủ lửa dâng làn khói thơm
Mẹ vần xuống bếp nồi cơm
Que vun than ấm hồn rơm đượm đà
Những khi giông bão tràn qua
Chị ngồi bên bếp mắt nhòa khói cay
Đoạn tre run lạnh trong tay
Cời lên chỉ thấy que gầy lạnh thêm
Củi, rơm xa ngái nỗi niềm
Bếp quê vắng ngọn khói mềm nhẹ trôi
Chạnh thương bao kiếp que cời
Thảo thơm đốt cạn một đời thành quê.
NGUYỄN VĂN SONG