Tân binh phố đá
Truyện ngắn - Ngày đăng : 17:14, 30/05/2015
Minh họa: Văn Hà
Tiếp gã là một phụ nữ xinh xắn, nhưng giọng nói lạnh như tiền: “Cậu muốn gặp ai? Có việc gì không?”. Gã như gà mắc tóc: “Dạ… Dạ thưa! Em… nộp hồ sơ xin việc ạ!”. Người phụ nữ có cái tên na ná với các ca sĩ nổi tiếng hiện thời: Nguyễn Thị Mỹ Linh (gã nhìn lướt qua cái bảng tên chữ trắng kẻ trên nền nhựa màu tím đặt trên bàn) thay đổi tư thế ngồi, phán một câu xanh rờn: “Ai mách với cậu đến đây xin việc? Chúng tôi đang có chủ trương tinh giản biên chế”. Gã như người đang đi trên đường, bước chân bỗng sụp xuống hầm chúi nhủi: “Dạ! Thôi ạ! Em về!”. Câu nói chưa dứt, gã đã quay lưng, ngao ngán.
Gã lấy tục ngữ Việt Nam ra tự an ủi mình: “Có công mài sắt có ngày nên kim”, thua keo này ta bày keo khác. Lần này gã chọn lúc 16 giờ, thời điểm người cán bộ đã giải quyết xong những việc lớn trong ngày, chắc dễ mềm lòng trước nguyện vọng thiết tha của gã. Gã dừng xe, tắt máy, dắt bộ chiếc Dream cũ quắt vào cổng một cơ quan tỉnh theo bảng hướng dẫn. Ông bảo vệ gọi giật ngược: “Ê! Cái ông này đi sàn sạt như vào chỗ không người ấy? Cần gặp ai?”. Gã tấp vội chiếc xe vào tường, đưa tay quệt mồ hôi trán: “Dạ! Em đi nộp hồ sơ xin việc làm. Phòng tổ chức hành chính ở chỗ nào, anh làm ơn chỉ giúp em với”. Ông bảo vệ nhìn gã từ đầu đến chân giống như ban giám khảo chấm thi hoa hậu: “Muộn rồi chú em. Cơ quan đã chấm dứt việc tuyển nhân viên từ tháng trước”. Gã như người đang cần tiền bị mất thẻ ATM: “Có thật không anh?”. Ông bảo vệ gật đầu, thương hại: “Giá như chú em đến đây sớm hơn biết đâu còn có hy vọng”. Gã cố vớt vát: “Anh làm ơn cho em gặp cán bộ phòng tổ chức, nếu họ không nhận hồ sơ, em ra về ngay!”. Ông bảo vệ xiêu lòng: “Thôi được, chú đi theo anh!”.
Gã cầm hồ sơ cuốc bộ lên tầng 2. Ông bảo vệ đưa gã vào gặp trưởng phòng tổ chức hành chính, nói mấy câu rồi đi ngay. Ông trưởng phòng có vẻ xởi lởi với gã: “Em học ngành gì? Sao không đến sớm hơn?”. Gã thất vọng ê chề: “Dạ, ngành mỹ thuật”. Ông trưởng phòng lắc đầu: “Cơ quan tôi tuyển phóng viên, chứ không tuyển người thiết kế mỹ thuật. Em có nộp đơn trước đây một tháng, anh cũng chịu!”.
Sau đó, gã còn xách hồ sơ đi gõ cửa mấy cơ quan nữa. Đến đâu, gã cũng nhận được những cái lắc đầu quầy quậy. Quẫn chí, gã đầu quân cho một công ty quảng cáo.
Giám đốc Công ty quảng cáo Thẩm Mỹ là một trung niên cao to như vận động viên quyền Anh hạng nặng. Tên cúng cơm của anh ta là Thẩm, vợ tên Mỹ, ráp hai cái tên lại thành thương hiệu kinh doanh. Thẩm là họa sĩ nghiệp dư. Cứ nhìn bức họa của anh ta vẽ về vợ mình với kỹ thuật hình họa không chuẩn xác là đủ hiểu.
Công việc thường ngày của gã là dán giấy decal khẩu hiệu, pano, trang trí tường nhà…chẳng động não tí nào đến chuyên môn của hơn bốn năm mài đũng quần trên ghế trường đại học. Ông chủ thấy gã giỏi giang cứ tăng việc mà quên khuấy tăng lương. Gã không so đo chuyện tiền nong, chỉ bực bõ cái thói huênh hoang của một người chẳng hiểu mô tê gì về hội họa lại lên mặt dạy đời. Nghe người ta nói ở núi Ngũ Linh Ngọc có nghề khai thác đá quý. Thế là gã bỏ ngang công việc, nhảy tàu ra đấy.
*
Dưới chân núi Ngũ Linh Ngọc là làng đá mỹ nghệ có tuổi đời hơn ba trăm năm, chuyên chế tác đá cz, granat, cẩm thạch, hồng ngọc, đá trắng… với hàng trăm công nhân bận rộn suốt ngày đêm. Lần đầu tiên mắt nhìn, tay sờ tượng các vị phật, thánh, chúa, thần vệ nữ, các linh vật: kỳ lân, sư tử, nghê, rồng… bằng đá đủ loại màu sắc, đường nét, hoa văn, mắt gã sáng lên. Làng đá không hề có nam châm, vậy mà cứ hút gã, biến gã thành công nhân khai thác đá quý.
Ông Tâm, Chủ nhiệm Hợp tác xã đá mỹ nghệ lần đầu gặp gã đã có cảm tình: “Cái thằng được đấy! Dong dỏng, đẹp trai, nhanh nhẹn”. Thời gian sau đó, ông còn dành cho gã nhiều mỹ từ khác: “Cái thằng nhẹ vía, làm việc xốc vác, khéo léo”. Gã gia nhập xã viên chưa bao lâu đã vươn lên dẫn đầu về hiệu quả khai thác đá quý bởi độ nhạy cảm phát hiện đá quý khác thường. Người ta tìm được đá cz đã mừng quýnh, còn gã khai thác ngóc ngách nào cũng trúng granat, cẩm thạch, hồng ngọc. Một hôm, Kim Thoa nữ doanh nhân thành phố tới mua khối đá hồng ngọc do gã khai thác giá mười lăm triệu đồng. Gã được hợp tác xã thưởng bốn triệu rưỡi. Hôm sau, vừa ăn cơm chiều xong, gã nhận được cuộc gọi giọng con gái ngọt như mía lùi: “Em chào anh! Em là Kim Thoa hôm qua mua đá hồng ngọc của anh. Tối nay, lúc 19 giờ em gặp anh có được không?”. Gã lúng túng: “Có chuyện gì chị hãy nói đi”. Tiếng cười như ngọt ngào hơn: “Em có tin vui cho anh đây. Con trai chi mà ngại ngùng vậy?”. Gã nổi máu tự ái: “Thôi được, tôi sẽ gặp chị, nhưng chúng ta gặp nhau ở đâu?”. Giọng nói như reo vui: “Cảm ơn anh! Anh biết nhà hàng Thủy Tề sát biển chứ ạ!”. Gã sôi nổi: “Trước nhà hàng có hai hàng xà cừ và quả địa cầu đá trắng, đúng không?”. Tiếng cười lại vang lên ròn rã : “Đúng rồi anh! Em chờ nha!”. Gã không hiểu vì sao cô gái xinh đẹp, sang trọng, vui tính ấy lại muốn gặp gã. Nàng mang đến cho gã tin vui gì đây? Đầu óc gã rối tung lên.
Thành phố về đêm như một bức tranh lộng lẫy. Gã ao ước một ngày nào đó được làm công dân của thành phố có nhiều đá quý và con người thân thiện. Dừng xe trước nhà hàng Thủy Tề, gã đã thấy cái ngoắc tay của Kim Thoa. Cô nàng tiến nhanh về phía gã, chìa bàn tay nõn nà. Gã cảm nhận sự quyến rũ từ bàn tay mũm mĩm, ấm áp của Kim Thoa: “Chị đợi tôi có lâu không?”. Cô nàng cười khanh khách: “Em cùng lứa với anh, đừng gọi em bằng chị nghe dễ tủi thân lắm!”. Gã cũng bật cười, lém lỉnh: “Tại vì anh sợ em nghĩ anh thấy người sang bắt quàng làm họ”. Người đẹp có vẻ thật thà: “Em tìm đến anh cơ mà! Với lại, em đâu có sang trọng như anh nghĩ. Mình vào trong đi anh!”.
Trong phòng VIP tầng 2 đã bày sẵn các món nhậu với chai Chivas 18 trên chiếc bàn phủ vải trắng. Gã choáng ngợp trước bức tranh gắn đá ruby treo trên tường. Kim Thoa sành sỏi: “Để hoàn thành bức tranh đá quý như bức tranh anh đang chiêm ngưỡng là một kỳ công qua nhiều công đoạn của những tay thợ lành nghề, bắt đầu từ việc thăm dò cho đến khâu bảo dưỡng. Hôm nay em gặp anh cũng vì chuyện đá quý”. Gã nhìn Kim Thoa, thăm dò: “Chuyện đá quý?”. Mặc kệ gã khát cháy thông tin, người đẹp thư thả rót rượu ra hai cái ly thủy tinh, màu rượu vàng đậm hổ phách, nâng ly trao cho gã, cười chúm chím: “Dạ! Em chúc mừng anh khai thác được khối đá hồng ngọc ở trong lõi có đá đỏ huyết bồ câu!”. Gã như người từ trên trời rơi xuống: “Sao? Khối đá hồng ngọc của anh bán cho em có đá đỏ huyết bồ câu ư? Em đùa với anh đấy à?”. Kim Thoa nhoẻn miệng cười tình tứ: “Em biết hợp tác xã đá mỹ nghệ có nội quy, hễ người nào khai thác được đá quý thì thưởng ba mươi phần trăm tổng giá trị vật chất khai thác được. Anh có biết giá tiền của viên đá đỏ huyết bồ câu bao nhiêu không? Một trăm năm mươi triệu!”. Gã há hốc miệng: “Nghĩa là gấp mười lần khối đá anh bán cho em?”. Người đẹp cười hiền: “Em không muốn chiếm đoạt những gì thuộc về công sức của anh. Làm như vậy thất đức lắm! Em xin gửi anh số tiền còn lại”. Gã nhủ thầm: "Đúng là văn hóa, phong cách của người đô thị có khác". Kim Thoa nâng ly ngang mày: “Em mời anh!”. Gã nghe hương thơm của rượu như có nhiều tầng, nhiều lớp với mùi trái cây khô và kẹo bơ. Tận hưởng sâu hơn nghe nồng nàn, ngọt ngào, êm dịu. Gã gắp miếng nai khô cho vào chén cô gái, hắng giọng: “Anh không thể tham tiền bỏ nghĩa Thoa à! Ngày anh đến thành phố này lang thang tìm việc bữa đói bữa no, chính chú Tâm đón nhận anh vào làm việc. Anh làm sao phụ lòng tin của chú. Con người mất niềm tin vào nhau thì cuộc sống chẳng còn ý nghĩa gì cả. Cảm ơn lòng tốt của em. Anh sẽ nộp số tiền còn lại cho hợp tác xã”. Kim Thoa chớp mắt liên hồi: “Anh thật thà quá!”. Gã bật cười hồn nhiên: “Cô bé này sống trong sáng lại xúi người ta làm điều đen tối. Thật thà là cốt cách văn hóa Việt mà em”. Kim Thoa chợt đăm chiêu: “Anh có thấy thời bây giờ có những người cổ súy cho những kẻ lươn lẹo, ma mãnh? Thậm chí họ đánh giá những kẻ ấy là khôn ngoan (!), còn ai sống thật thà thì họ cho là khù khờ. Khi sự dối trá không được lên án, loại bỏ thì đời sống xã hội sẽ bất ổn. Anh có nghĩ vậy không?”. Gã cười buồn: “Biết làm sao được em. Hồn ai nấy giữ”. Kim Thoa lại rót rượu. Dường như men rượu khiến cho cô trở nên hoạt bát hơn: “Em là nhà doanh nghiệp, nhưng không phải lúc nào em cũng nghĩ đến lợi nhuận. Nhiều lần em tham gia công tác từ thiện. Anh biết không? Viên đá đỏ huyết bồ câu ấy không chỉ có giá trị về vật chất mà còn có giá trị về tinh thần. Em mua được viên đá, em mừng lắm! Em rất biết ơn anh! Em tuổi Tý rất hợp với đá đỏ huyết bồ câu. Còn anh là họa sĩ sao không học nghề chế tác đá quý thu nhập cao lại bớt lao động nhọc nhằn? Em tính mở công ty kinh doanh đá quý. Khi đó anh về làm việc với em nhé!”. Gã cười khùng khục: “Anh là thần tài của chú Tâm, còn lâu chú mới cho anh đi làm việc nơi khác. Vả lại, anh không có hộ khẩu ở đây”. Người đẹp an ủi: “Anh hết lòng vì sự cường thịnh của thành phố này rồi người ta cũng nghĩ đến anh thôi”. Gã lại bật cười. Lần này gã cười hết cỡ: “Biết có cô nào rủ lòng thương hại lấy anh không nhỉ? Khi ấy anh sẽ có cơ may trở thành công dân của thành phố”. Kim Thoa nhìn gã, bất chợt nàng thẹn thùng, bối rối.
Ông Tâm là một trong những cư dân gốc gác của thành phố. Mấy đời nhà ông đeo đuổi nghề khai thác đá quý. Ông nội của ông từng ra kinh đô Huế trang trí các lăng tẩm, cung đình. Tài nghệ chế tác đá quý của ông Tâm vào loại bậc thầy của thành phố. Điều đáng quý là ông dám từ bỏ ý định làm giàu một mình. Vận động nhiều người cùng hợp tác khai thác, chế tác đá quý để họ cùng giàu lên, để thành phố có thương hiệu làm mê đắm khách trong và ngoài nước và không phụ tâm nguyện của ông bà.
Gã được ông Tâm đưa về nhà xem như con cháu là vì gã quá yêu quý cái nghề gia truyền của ông. Lần đầu nhìn gã cầm viên đá đỏ vuốt ve, áp vào má, mắt cười hoan hỉ rồi qua nhiều lần khai thác đá, gã chưa bao giờ giấu diếm làm của riêng, ông Tâm nhận biết gã thật sự yêu nghề, yêu cái đẹp và không tham lam. Có lần ông Tâm đặt tay trên vai gã cười buồn: “Tiếc là chú không có con gái để gả cho cháu”. Gã cười hề hà: “Nếu chú có con gái mà cô ấy không thích cháu thì sao?”.
Những lúc rảnh rỗi, gã theo học nghề chế tác đá quý của ông Tâm (điều này Kim Thoa không hề biết). Gã chiêm nghiệm: Sản phẩm đá quý là kết tinh tất cả những tinh hoa của đất trời, tinh thần của thời gian và tài hoa cùng tâm huyết của con người. Công bằng mà nói ông Tâm còn yêu gã vì gã có khả năng ngoại cảm (nếu không nói là nhạy cảm, linh cảm) về khai thác đá quý. Gã đặt xà beng tới đâu là có đá quý tới đó. Vừa rồi, gã được Bảy Tâm biểu dương trước hàng trăm công nhân về chuyện gã tự nguyện nộp lại cho hợp tác xã một trăm ba mươi lăm triệu đồng, tiền bán viên đá đỏ huyết bồ câu. Tràng pháo tay dài bất tận. Một nữ công nhân, hai nữ công nhân, ba nữ công nhân… xinh đẹp lần lượt ào đến hôn lên má gã. Gã ngượng ngùng, chôn chân một chỗ, nhủ thầm (con gái thành phố bạo dạn có khác). Rồi gã lại tự bào chữa (nụ hôn của những cô gái dành cho một chàng trai trước đám đông nếu đó là nụ hôn đúng ý nghĩa, đúng thời điểm, nó sẽ mang đến niềm vui, cử chỉ văn hóa cho người hôn và người được hôn chứ có sao đâu!).
*
Truyện ngắn của TRẦN QUỐC CƯỠNG