Thêm yêu nghề giữa dịch bệnh
Lao động - Việc làm - Ngày đăng : 10:53, 12/03/2020
Thúy Vân trong một ca trực
Thời học phổ thông, tôi học tương đối khá, mấy năm liền đều là học sinh tiên tiến. Tôi thi đại học vào trường y với ước mơ sau này được chăm sóc sức khỏe cho người khác.
Tuy vậy, điểm thi của tôi không đủ để vào trường, hàng loạt giấy báo nguyện vọng từ các trường đại học khác gửi về cho tôi, nhưng tôi quyết định đi học trung cấp điều dưỡng.
Quyết tâm theo nghề
Bố mẹ khuyên tôi nên theo nghề kinh doanh của bố hoặc nghề giáo của mẹ với lời hứa sẽ lo từ A đến Z, học xong sẽ có việc ngay. Thế nhưng tôi đã có cảm tình với chiếc áo blouse trắng từ nhỏ, những lần chăm ông bà ốm, em ốm dường như trong tôi đã nhen nhóm kỹ năng của một người điều dưỡng.
Bạn bè tôi bảo "đại học không đi sao lại đi học trung cấp?" hay "làm điều dưỡng phải trực đêm, rồi phải đi làm vào các ngày nghỉ lễ, thậm chí ăn tết ở bệnh viện, cực lắm" nhưng tôi vẫn không mấy quan tâm. Bởi lẽ học đại học mà không thạo nghề, không kiếm được việc hoặc phải làm việc không đúng đam mê thì thật uổng phí, đâu đó chỉ là cái hư danh mà không thực tế.
Tôi tự nhủ vất vả thì ngành nào cũng có, ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ dành phần ai? Quan trọng nhất là yêu nghề, nếu như bạn sợ mùi bệnh viện, sợ nhìn thấy máu, ngại đi đổ bô, tắm cho bệnh nhân hay ngại trực đêm thì chắc chắn không phù hợp với nghề điều dưỡng.
Tôi học hệ trung cấp ở Cao đẳng Y tế Hà Nội trong 2 năm. Trong quá trình học, tôi được học thực hành 60 - 70%, được đi thực tế tại nhiều bệnh viện, được học sơ cứu, tiêm, hồi sức và cả tâm lý học bệnh nhân...
Cuối mỗi bài kiểm tra thường là các chuyến thực tập tại bệnh viện, được trực tiếp các y bác sĩ kiểm tra, đánh giá năng lực cùng thái độ và quan trọng nhất là cái tâm với nghề y, yêu thương bệnh nhân như người thân của mình.
Tin là mình chọn đúng
Ra trường, tôi được nhận vào làm điều dưỡng tại Viện Y học phóng xạ và u bướu quân đội, một bệnh viện chủ yếu điều trị bệnh ung thư. Tại đây, tôi được tiếp xúc với rất nhiều cảnh đời khốn khó, nhiều người nhà đã nghèo lại ung thư giai đoạn cuối, tiều tụy và xác xơ.
Bù lại, họ rất lạc quan và sống tình cảm, lần nào đến xạ trị họ cũng mang quà quê đến tặng các y bác sĩ, đó là buồng chuối, củ khoai, chục trứng, dưa muối... - những món quà giản dị mà chứa đựng vô vàn tình cảm của bệnh nhân.
Đã có 2 lần tôi phải trực giao thừa ở bệnh viện, xa nhà giây phút đó thực sự ruột gan nóng cồn cào, nhưng tôi không cô đơn vì ở viện vẫn còn bệnh nhân do hoàn cảnh khó khăn, nhà xa, không người thân mà họ không về, với họ bệnh viện là nhà, y bác sĩ là người thân.
Những lần như thế, trong tôi lại càng thêm sự đồng cảm với bệnh nhân và kính nể nghị lực sống, chống chọi với bệnh tật của họ.
Thấm thoát đã 4 năm khoác trên mình chiếc áo blouse, tôi tự hào vì đã chọn đúng nghề nghiệp mà mình đam mê, chẳng lương cao, chẳng nhàn rỗi nhưng đầy tình người. Đó cũng là quãng thời gian mà tôi tích lũy được nhiều kinh nghiệm thực tế, được va vấp để trưởng thành và yêu nghề hơn. Đến giờ, tôi luôn tin là mình đúng khi chọn nghề điều dưỡng.
Theo Tuổi trẻ