Nỗi buồn chẳng vu vơ

31/08/2015 10:34

Khoảng mười giờ tối tôi vừa đi siêu thị về đến đầu ngõ thì gặp ngay chồng bạn đang chui ra khỏi quán đèn mờ.



Tôi đi chậm lại để nhìn cho thật rõ xem có đúng là ông xã của bạn mình đang đi "ăn vụng" hay không. Mải lúi húi dắt chiếc xe máy đã được ý tứ quay biển số vào trong, anh không nhìn thấy tôi. Còn tôi thì chết điếng vài giây rồi vội vàng biến mất vào trong ngõ. Suốt cả đêm hôm ấy tôi cứ bần thần mãi, vừa thương bạn lại vừa lo cho chuyện nhà mình. Bạn giỏi giang và xinh đẹp, hiện đang làm trưởng phòng kế toán của công ty. Tính bạn thích tự chủ về kinh tế, độc lập trong lối sống và coi trọng tình cảm gia đình. Lúc nào bạn cũng tự hào về người chồng biết chia sẻ và hết mực yêu thương vợ con. Gia đình bạn đúng là mẫu hôn nhân điển hình mà ai cũng mong muốn. Cứ nhìn cách bạn vun vén mái ấm từng bữa ăn, giấc ngủ cũng đủ thấy bạn đặt niềm tin vào ông xã thế nào. Vậy mà bạn về quê dưỡng thai chưa được bao lâu thì chồng đã ra ngoài tìm gái. Vào Facebook thấy bạn vẫn cập nhập những dòng tràn ngập yêu thương, nhung nhớ. Ông chồng vừa đi "ăn vụng" về đã kịp chùi mép, trở lại đúng phong thái đạo mạo của một kẻ chỉ biết đến vợ con. Anh ta nhảy vào mạng like ngay dòng trạng thái của vợ, không quên dặn bà bầu phải ăn uống ra sao. Bồi thêm cho cái comment tỉ mỉ của ông chồng biết quan tâm vợ là hình trái tim to đùng, đỏ đến nhức nhối. Chao ôi…

Tôi gọi điện cho bạn để hỏi thăm tình hình sức khỏe. Bạn nói bụng hay đau đi lại rất khó khăn. Ngồi ở quê chẳng biết làm gì lại thương chồng một mình ở thành phố không biết cơm nước thế nào. Có khi đi làm về mệt vẫn phải chui vào bếp, nấu nướng qua loa, ăn uống thiếu chất thì khéo mà lại ốm. Ốm ra đấy lấy ai chăm? Giọng bạn rầu rĩ cứ như bạn đang lo lắng con nhỏ không bằng. Tôi càng thêm xót bạn. Bạn khờ quá, trong lúc thân mình đang sắp sửa "vượt cạn", khi tình trạng sức khỏe luôn ốm yếu thì không lo, lại cứ lo cho ông chồng mấy chuyện vặt vãnh hằng ngày. Tôi trộm nghĩ hay là phụ nữ cứ thích quan trọng hóa vai trò của mình trong gia đình? Cứ như không có bàn tay mình thì đàn ông sẽ không có cơm ăn, áo mặc. Họ sẽ sống thiếu thốn, khốn khổ và vạ vật không bằng. Bạn đâu biết rằng không có vợ thì ông chồng càng không lo phải về nhà đúng giờ cơm tối. Không có cơm vợ nấu thì tụ tập bạn bè nhậu nhẹt thâu đêm suốt sáng cũng chả sao. Mà đôi khi còn vui mừng vì có cơ hội mời gái đi ăn tối. Khối ông cả năm ăn cơm vợ chán ngấy chả dám kêu. Giờ rảnh rang được ít ngày mừng hơn vớ được vàng trong khi các bà vợ cứ “thương vay khóc mướn”. Đàn ông chả phải đứa trẻ con, lương lậu trong tay thích tiêu gì mà chả được. Nhiều chị em khi xa chồng luôn có câu cửa miệng “liệu ở nhà anh ấy có biết đường chăm sóc bản thân”. Xin thưa, đàn ông không những chỉ biết đường về nhà mà còn biết tường tận cả ngóc ngách dọc ngang. Như chồng bạn đấy thôi, còn biết cả đường đi chơi gái. Họ chẳng để bản thân phải thiếu thốn thứ gì, từ nhu cầu vật chất đến nhu cầu sinh lý. Từ nhu cầu chính đáng đến không chính đáng. Thiệt thòi nhất vẫn chỉ là phụ nữ.

Tôi bỗng nhiên lại ân hận vì lúc tối đã vội vàng luýnh quýnh đi nhanh vào ngõ để tránh một cuộc gặp mặt trớ trêu. Nhẽ ra nên chủ động lại chào hỏi thân mật chồng bạn ngay trước quán đèn mờ. Để được nhìn thấy nét mặt xấu hổ và sợ hãi của một người "ăn vụng" bị bắt tận tay day tận trán. Để anh ta biết rằng không phải lúc nào ăn vụng cũng có thể chùi mép cho thật sạch. Để ít ra trong đêm nay anh ta phải thấp thỏm lo âu, nghe ngóng từng động tĩnh chờ cho đến sáng mai. Để anh ta chẳng còn mặt mũi nào lên mạng viết những dòng đầy trách nhiệm thương yêu đối với vợ con mình. Và để sau này nếu có định "mèo mả gà đồng" anh ta cũng nhớ lấy ánh mắt tôi hôm nay mà chột dạ. Vậy mà sao tôi lại đi rõ nhanh như chạy trốn? Như thể mình mới là kẻ ăn vụng sợ bị bắt gặp không bằng. Mà phụ nữ thường rất khổ tâm. Có nhiều khi biết chồng trăng hoa vẫn phải nín nhịn cho yên ấm cửa nhà. Vì cứ sợ người ngoài cười chê, xấu voi thì hổ mặt nào. Nên cả tiếng đồng hồ gọi điện cho bạn tôi nào dám đả động gì. Chỉ lặng yên nghe bạn mê mải khen chồng. Hỏi về quê thế có sợ chồng đi tòm tem gái hay không? Không một giây phân vân bạn trả lời chắc chắn như đinh đóng cột “tớ tin chồng”. Tôi phải cố gắng lắm mới nén được tiếng thở dài, suốt đêm nằm cứ xót xa thương bạn.

Nhìn chuyện người ta lại ngẫm chuyện mình. Tối thấy ông chồng lên Facebook ấn theo dõi một trang chuyên đăng ảnh con gái hở hang mà tôi hơi chột dạ. Cái kiểu ăn vụng bằng mắt này rồi biết đâu sẽ dẫn đến ăn vụng bằng mồm?

VŨ THỊ HUYỀN TRANG

(0) Bình luận
Nổi bật
    Tin mới nhất
    Nỗi buồn chẳng vu vơ