Những tiếng nói ngược

11/12/2017 07:58

Giá có cái lỗ nẻ mà chui xuống đất thì tôi đã chui tụt xuống cho đỡ xấu hổ khi tôi nhìn thấy cô, cô Nhẫn của tôi.

Giá có cái lỗ nẻ mà chui xuống đất thì tôi đã chui tụt xuống cho đỡ xấu hổ khi tôi nhìn thấy cô, cô Nhẫn của tôi. Nhưng lỗ nẻ không có, tôi đứng như trời trồng, con dao cạo mủ cao su rơi xuống chân. Còn cô thì cứ phăm phăm đi lại phía tôi với quần áo bết mồ hôi, bụi đường.      

Cô đang đi tham quan thực tế ở vùng này. Không ngờ trong những lần chát với cô, cô còn nhớ bức ảnh tôi chụp tự sướng trước cổng vườn cao su, có tấm gỗ ghi dòng chữ vườn cao su Chiều Mai. Nên sáng nay, cô đã tách đoàn, nhảy xe ôm lần theo địa chỉ đó, tìm tôi. Biết tôi chỉ làm ở đây một mình còn Dũng thì ra phố chạy xe ôm, cô vào xin phép chủ vườn, rồi kéo tôi ra quán nước gần đường.

“Em bỏ đi đã ba tháng hai tuần bốn ngày rồi, giờ quen thổ quen nước chưa? Vất vả lắm phải không, người đen mà gầy rộc đi rồi đấy!”

Mắt tôi đã ngân ngấn. Tôi nuốt ngụm nước cố kìm cơn xúc động. Cuộc sống rất cơ cực. Tôi không nghĩ là khi bỏ nhà, bỏ trường chạy theo Dũng, chạy theo tiếng gọi của tình yêu, tưởng tới thiên đàng mà chẳng bao lâu sau lại là xuống địa ngục như thế này. Nhưng có lẽ điều đó không làm tôi xúc động đến thế, mà chính là thời gian cô nhớ tôi đã bỏ học mà dấn thân vào đời, liều như con thiêu thân lao mình vào ngọn lửa, cô vẫn nhớ tới từng ngày tôi bỏ học mới làm cho tôi thấy lòng mình như xát muối, như có bàn tay đang bóp chặt lấy trái tim đang thoi thóp của mình.

“Cậu ấy đối xử với em có tốt không?”

“Dũng tốt. Dũng thuê một chiếc xe máy cũ của bác đầu xóm trọ, sáng ra bến xe để chạy xe ôm. Còn em thì xin vào vườn cạo mủ cho người ta”.

Một cơn gió thổi qua, những tán lá đu đưa. Cô rời mắt khỏi tán cây nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Cô hỏi thật. Ba tháng hai tuần bốn ngày, vị chi là một trăm linh tám ngày, không phải là dài trong đời một con người nhưng cũng không hề ngắn đối với một cô gái vừa mới lớn khi không còn sống trong sự bình yên dưới mái nhà mình, quyết định rũ bỏ tất cả để chạy theo tiếng gọi của ái tình, có lúc nào em thấy hối hận chưa?”

Ngụm nước trong miệng chợt đắng ngắt. Một trăm linh tám ngày bỏ nhà theo trai đã có lúc nào tôi hối hận chưa ư? Cô gặp tôi chỉ để hỏi câu xoáy sâu, vạch vòi ngóc ngách trái tim tôi? Khi tôi còn ở cách xa nhà chừng năm chục cây, cô đã không ngừng kêu gọi tôi về nhà, về lớp. Cuối cùng bao giờ cũng là câu, đừng bỏ học kẻo sau này em lại ân hận thì không bao giờ làm lại được. Cô lo tôi sau này ân hận! Giờ, sau ba tháng hai tuần bốn ngày gặp lại, với cô đã là sau này, cô đã hỏi cảm giác của tôi, cô muốn tôi phải đối diện với cảm giác hối hận càng sớm càng tốt. Nhưng tôi kiên quyết trả lời cô, chuyện em làm em tự chịu, em sẽ chẳng bao giờ hối hận đâu cô.

“Ánh mắt của em, đôi bàn tay gân guốc của em, màu da đen sạm của em, nhất là tiếng thở dài tưởng như đã được giấu ém đi nhưng tôi vẫn nhận ra đã không thể đồng lõa, bao che cho lời nói của em. Nhưng thôi, nói hay không là quyền của em. Nhưng từ chuyện của em hôm nay tôi muốn kể cho em chuyện của chính tôi ngày trước”.

Cô vẫn thế. Hay kể chuyện. Trong giờ học hay giờ ra chơi. Vì cô dạy văn mà. Hẳn là không phải cô đi một chuyến dài, bỏ cả ngày đi tham quan thực tế với đoàn để lặn lội tìm tôi, chỉ để kể cho tôi nghe chuyện. Hàm ý bao giờ cũng sau những câu chuyện cô kể. Tuy nhiên chưa bao giờ cô kể chuyện của cô trước lớp. Nhưng nay cô lại kể chuyện của cô cho tôi nghe, trong hoàn cảnh này, khi tôi đã bỏ nhà theo trai, khi tôi đã hư hỏng. Tôi chờ đợi ẩn ý. Dù sao thì buổi sáng nay cô cũng đã xin cho tôi nghỉ làm rồi. Thực lòng mà nói, nghe cô kể chuyện hay lắm, thú hơn nhiều với việc cạo mủ cao su, mà không hiểu sao mấy hôm nay tôi chợt nhớ lớp, nhớ nhà kinh khủng.

Hồi ấy, tôi học xong lớp chín, vừa thi vào lớp mười, hứng khởi vì được chuyển cấp, trong khi các bạn gái bạn trai phân nửa đã nghỉ học, người đi làm, người đi lấy chồng. Mười sáu, mười bảy tuổi ngày xưa lấy chồng ton tót em ạ. Nếu mà tôi nghỉ học sớm, chắc cũng vậy thôi, đã có khối người để ý tôi rồi. Có nhà còn đánh tiếng xin cưới nếu tôi không học cấp ba.

Trong những người thích tôi có một người luôn nói thương yêu tôi rất nhiều. Ngày nào cũng săn đón, chờ đợi tôi ở cổng, hay ngồi uống nước chè với bố tôi. Thực tình lúc đầu tôi cực ghét anh ấy, tâm niệm của tôi, người yêu phải là bộ đội. Anh ấy đã chẳng là bộ đội, lại đang thất nghiệp, dạng lông bông.

Một lần chỉ còn hai đứa ngồi ở sân ngắm trăng suông, anh ấy một lần nữa lại tỏ tình, và nói muốn cưới tôi. Tim tôi cũng loạn đôi ba nhịp. Nhưng tôi vẫn bình tĩnh gỡ tay anh ra và bảo, em còn phải đi học, hãy coi em như em gái. Vẻ như anh ấy buồn, song vẫn bền bỉ đến cưa cẩm. Tôi vẫn làm bộ ngó lơ dù trái tim đã cực kỳ xao xuyến.

Lúc tôi lên nhận lớp là lúc đứa bạn gái thân đi lấy chồng. Một tháng sau, thêm đứa nữa. Mẹ tôi cứ bâng quơ, học hành làm gì nhiều, hay đi học nghề vài tháng rồi xin vào chân của mẹ, thế là ổn. Chân của mẹ là làm công nhân xí nghiệp thủy nông, công việc ổn định.

Dường như câu chuyện đã khiến cô khá xúc động, cô dừng lại. Tôi hỏi với sự tò mò:

“Cô có nghỉ học không? Chắc là không rồi, vì nghỉ học, sao cô có thể đi làm cô giáo được đúng không?”

Thấy và nghe nhiều người nói phải, con gái chỉ cần có một nghề ổn định, lấy chồng biết đẻ con, thế là có thể sống hạnh phúc cả đời. Tôi đã quyết định lựa chọn hướng đi ngắn mà an toàn. Lúc biết tôi nghỉ học, các bạn, thầy cô đều bất ngờ, sửng sốt. Nhưng tôi thì điềm nhiên, không vướng bận. Tôi chuẩn bị lên nhập học ở trường nghề.

Thời gian này, bỗng nhiên anh ấy không đến chơi nữa, sau nhiều lần bị tôi từ chối anh ấy đã không đến, chừng tới cả tháng. Dò hỏi thì được biết, đâu như anh ấy đã lên Hà Nội làm thuê.

Sáu tháng sau tôi ra trường. Mẹ nghỉ hưu sớm, để nhường chỗ cho tôi. Hai tháng sau thì anh ấy thôi làm thuê trên Hà Nội. Lại hay ra chỗ trạm bơm nơi tôi làm chơi.

Một tối trăng tròn, ngồi trông máy bơm cùng tôi, anh ấy nói, sẽ đi bộ đội, rồi chuyển qua đi học, nhưng sẽ phải đi xa. Trăng rất đẹp, anh ấy rất đẹp trong đêm trăng ấy, trong mắt tôi. Vì trước tới nay tôi vẫn yêu các anh bộ đội lắm. Giờ anh ấy sẽ là bộ đội. Anh vuốt tóc tôi, hỏi, em có thể đi xa theo anh không? Hồn nhiên, tôi trả lời không hề suy nghĩ, em không thể đi xa được, em còn bố mẹ, công việc, với lại anh đi bộ đội, đi học, chứ đi đâu mà em theo được. Anh cười gượng, chẳng biết anh ấy có buồn khi tôi nói vậy không? Tôi chúc anh lên đường may mắn, không hề nói lời yêu đương, hứa hẹn chờ đợi gì.

Một năm rưỡi trời trôi qua đã cho tôi mở mắt. Mọi sự không hề như tôi nghĩ. Công việc nhàn, càng khiến đầu óc tôi nghĩ ngợi quá nhiều. Nhìn đám bạn vẫn đạp xe đi học mà thèm. Tôi đã ân hận, day dứt triền miên về việc nghỉ học của mình. Hai nữa là tôi đã không thể quên anh ấy ngay như tôi tưởng. Mà càng thấy nhớ anh ấy hơn. Tôi hiểu rằng mình đã biết yêu. Tôi giận mình lúc người ta còn ở nhà cứ vờn vờn với thứ tình cảm loãng như cháo hoa, lại còn nhạt thếch, giờ thì tự mình chuốc lấy đau khổ.

Cô nhấp thêm một ngụm nước, bất ngờ nắm lấy tay tôi.

“Thực tình thấy em dám chống đối lại cả gia đình, dám bỏ cả học để chọn tình yêu, tôi thấy em cũng dũng cảm lắm, mà cũng là liều lĩnh lắm. Em thật rõ ràng, quyết liệt, chứ không như cái thứ nước cháo loãng như tuổi tôi ngày xưa, để phải day dứt ân hận đã không dám yêu hết mình”.

Sao lần này bất ngờ cô lại nói ngược lại với những điều ngày xưa cô nói với tôi? Cô đang khen tôi hay đang chế giễu tôi? Cô chẳng mắng, chẳng khuyên răn tôi trở về nhà học hành, tu chí nữa. Vậy là sao? Câu chuyện tình đầu trong trắng của cô đã khiến tôi phân tâm đầu óc không còn tỉnh táo để hiểu thấu những điều cô muốn nói với mình.

Một đêm ngủ mơ, tôi thấy mình lại cắp sách tới trường, vui lắm. Tỉnh dậy vẫn nao nao. Nghĩ ngợi cả ngày, cả đêm hôm sau, tôi chợt nảy ra ý định xin đi học bổ túc, có vài người chỗ tôi người ta cũng đi học bổ túc, kể cả cô giáo hiệu trưởng trường mầm non, điều đó tiếp thêm động lực cho tôi. Rồi tôi đi học, gần hai năm kết thúc khóa học, lại vừa làm vừa tự ôn, may mắn đã đỗ sư phạm, như em đã thấy.

Cho đến lúc nhận được giấy báo nhập học tôi chợt nhớ tới anh ấy, người tôi muốn báo tin đầu tiên là anh ấy, nhưng chúng tôi đã mất liên lạc với nhau từ lâu rồi. Và cũng cho đến lúc ấy, tôi mới chợt nhận ra trong gần hai năm tôi vừa làm vừa học đó, hình như tôi đã quên được anh ấy hơn, hay đúng ra thì tôi ít nhớ anh ấy hơn, có chăng chỉ như cơn gió thoáng qua. Chính bạn bè, bài vở, công việc đã cuốn hút tôi. Tôi quyết định nghỉ việc để đi học sư phạm.

"Giờ thì tôi ngồi đây, kể cho em nghe câu chuyện một thời nông nổi của mình. Tự dưng, tôi thấy thật tin tưởng em, con người liều lĩnh, đã có những quyết định làm người khác giật mình. Tôi đã ngộ ra rằng những can ngăn, khuyên nhủ khách quan đối với em đều là vô ích, đó chỉ là những tiếng nói ngược với tiếng nói trái tim em, vì lúc này em đang choáng ngợp trong tình yêu. Chỉ khi nào tự đáy lòng em nảy sinh ý định muốn trở về thì khi đó em mới có thể trở về mà thôi”.

Trước khi tạm biệt tôi, cô nói, cô còn ở thị xã này năm ngày nữa. Năm ngày để đi khám phá thị xã, để trải nghiệm, rồi sáng chủ nhật trở về. Chắc chắn trong những tiết dạy sắp tới của cô sẽ có dư âm của chuyến đi thú vị này.

Trở về nhà trọ, tôi ngồi bần thần cho tới tối, tới khuya, tới sáng. Cũng thêm một đêm nữa, Dũng đã không về. Kể từ khi rủ nhau bỏ trốn vào trong này, đây là đêm thứ sáu Dũng đi đâu đó không về, cũng không hề báo tin cho tôi. Lần đầu tiên, tôi điên cuồng sau một đêm chờ đợi đã gào lên chửi Dũng là đồ sở khanh, bị Dũng tát cho một cái trời giáng, phọt cả máu mũi. Lần thứ hai tôi chỉ biết khóc rồi những đêm Dũng vắng nhà tiếp theo thì tôi đã mặc kệ, tôi lầm lì và mất ngủ. Công việc vất vả, lại không có tiền ăn chơi như trước nữa, tình yêu cũng bay theo, giờ cuộc sống của hai đứa chỉ còn là những cuộc cãi cọ. Nhưng sao tôi có thể nói cho cô Nhẫn biết sự thật phũ phàng đó. Khi bỏ nhà, bỏ học ra đi với người yêu, tôi đâu có nghĩ kết cục lại ra nông nỗi này.

Chừng tám giờ sáng thì có tiếng mở cửa. Vừa nhìn thấy tôi nằm co ro ở nhà Dũng đã gầm lên: “Không đi làm thì lấy gì đút vào mồm?”. “Em thấy người mệt quá!”. Dũng hộc lên: “Mệt cái mả nhà cô”. “Anh cấm được động tới nhà tôi, anh cũng đi suốt đêm đấy thôi. Sống thế này sao sống được! Anh là đồ đểu!”. “A, gái đĩ già mồm, đồ đểu này, đồ đểu này”. Dũng vung mũi giày, đá vào lưng tôi hai cái, đau nhói, rách một mảng da, máu ri rỉ chảy.

Dũng vơ hai bộ quần áo, chạy ra sân, phóng xe đi thẳng. Tôi nằm bẹp vì đau đớn, thất vọng, ê chề, tôi khóc cho đến lúc tưởng như không còn nước mắt để mà khóc được nữa thì vùng dậy.

Theo địa chỉ khách sạn mà cô đã nói, tôi tìm được cô khi xe chuẩn bị chuyển bánh. Vừa nhìn thấy cô Nhẫn, tôi đã bật khóc tức tưởi, cô ôm chặt lấy tôi, khẽ khàng, cứ khóc đi cho vơi bớt nỗi lòng!

Nhiều người cứ tưởng tôi không đứng lên được sau cơn bão giông đầu đời tơi bời ấy nhưng không, tôi vẫn quyết tâm đứng lên bằng đôi chân của mình vì bên cạnh tôi còn có bố mẹ, người thân và nhất là cô giáo Nhẫn.

Đầu năm học sau, cô xin cho tôi học lại lớp 12. Không tránh khỏi những lời gièm pha, những cái nguýt lườm khi ở trường, nhưng tôi mặc kệ tất cả, chỉ lao vào học, chỉ biết có học. Kể cả tin đến tai tôi là Dũng đã về quê cưới ngay một cô con nhà giàu ngoài phố được bố mẹ cô ta cho hẳn một căn hộ mới xây cũng chẳng làm cho tôi xao động. Điều đó càng giúp tôi quên hẳn anh ta đi mà thôi.

Cô Nhẫn vẫn luôn theo sát động viên tôi. Kết quả không ngờ cuối cùng tôi đã đỗ đại học với số điểm khá cao. Nhận được giấy gọi nhập học, tôi đã đến gặp cô. Cô Nhẫn vui lắm. Cuối cuộc trò chuyện, không khí cởi mở, lại biết chắc chồng cô đi ra vườn trồng cây, tôi mới mạnh dạn hỏi giọng thì thầm:

“Chú ấy có biết chuyện ngày xưa cô từng có một anh bộ đội ấy không ạ?”

Cô cười, tiếng cười trong như nước chảy ra từ trong núi.

"Đến em còn biết nữa là chú. Mà thật ra chú ấy chính là anh bộ đội mà tôi đã kể cho em nghe đấy. Sau này, vài năm sau, chú ấy tình cờ gặp lại cô ở một ngôi trường vùng sâu khi chú ấy đến giúp dân xây trường và cô, khi ấy vừa về đó nhận công tác..."

Truyện ngắn của ANH DIỆU

(0) Bình luận
Nổi bật
    Tin mới nhất
    Những tiếng nói ngược