Đó là một ngày mùa thu nhiều nắng, hơi gió và phảng phất mùi hoa sữa khi tôi đang lóc cóc đạp xe đến trường dự lễ khai giảng cuối cùng của đời học trò. Tự dưng trong đầu chợt nhớ đến một câu thơ gợi nhắc về tác phẩm “Tôi đi học” của Thanh Tịnh: “Con đường ngày đó, lần đầu mẹ dắt tôi đi học/Năm ấy cuối thu lá bất chợt rụng nhiều”. Chỉ khác là tôi không giống cậu bé ấy bỡ ngỡ trước cánh cổng trường tiểu học mà đang ngấp nghé nơi ngưỡng cửa năm cuối cùng.
Thật ra cảm xúc không có gì khác biệt, vẫn là chào cờ, là bài phát biểu của thầy hiệu trưởng, là bức thư của Chủ tịch nước gửi các cháu học sinh nhân một năm học mới. Song đến khi tiếng trống khai giảng vang lên, dội vào từng dây thần kinh cảm xúc, tôi lại thấy lòng mình gờn gợn một nỗi niềm. Hóa ra đây là thứ cảm xúc mà học sinh cuối cấp ai cũng từng có. Học sinh cuối cấp, cụm từ này chẳng hiểu sao nghe có gì đó thật xa lạ. Đối với tôi, mọi thứ dưới mái trường này dường như vẫn đang ở điểm khởi đầu, tôi là cô nữ sinh mười sáu tuổi e dè đón nhận một thế giới mới đằng sau cánh cổng trường cấp ba, nơi người ta dành bao cảm xúc và giấy mực để mô tả về nó thật hoàn hảo, hoàn hảo theo cách nghĩ riêng của từng người. Chớp mắt một cái, đã sắp qua ba năm kỷ niệm.
Tôi nhớ những ngày đầu tiên ở trong một tập thể xa lạ, chẳng biết từ lúc nào cả lớp đã xích lại gần nhau, cùng nghịch ngợm, cùng học tập, cùng sẻ chia, cùng cố gắng, cùng vui, cùng buồn, cùng nắm tay nhau qua những năm cuối của tuổi học trò.
Tôi nhớ các thầy cô hết lòng vì nghiệp dạy, dù mái đầu xanh hay mái đầu bạc, đều dịu dàng dìu dắt chúng tôi từ những bước khởi đầu đến khi vững vàng trước những lựa chọn của cuộc đời mình.
Tôi nhớ những giờ thể dục, những tiết khoại khóa, những cô lao công, những bác bảo vệ, nhớ sân bóng, nhớ nhà xe những khi có tiếng mưa trên mái tôn lộp bộp, nhớ cả những khóm lau lay mình trong gió ở khoảng sân trước mấy khu nhà.
Thì ra những nỗi nhớ như thế luôn thường trực, chỉ có thể gọi thành tên mà không thể kể hết những người, những việc in đậm trong tim. Năm cuối cấp trong tôi còn là nỗi ngậm ngùi khi phải xa trường, xa bạn, xa thầy. Người ta hay nói bước qua những năm cấp ba ai cũng đều để tuột tay vài người bạn, hối tiếc một vài điều và buồn về một cơ số thứ thật chẳng sai. Khó mà tưởng tượng khi bước ra khỏi cánh cổng trường cấp ba, tôi sẽ cảm thấy nỗi hụt hẫng nhiều đến thế nào. Bởi đây là nơi tôi lớn. Một nơi để hướng về.
PHẠM THỊ MỸ LINH (Lớp 12 Anh, Trường THPT chuyên Nguyễn Trãi)