Thời gian cho tôi câu trả lời nhiều hơn những gì tôi đã hỏi. Chị không chỉ thành người thân trong gia đình tôi mà còn là một người dẫn đường của tôi nữa. Thật ra chị không phải ăn chơi lười biếng như tôi vẫn nghĩ, cũng không kênh kiệu như trên phim truyền hình, lại càng không xa lạ. Chị vui vẻ, tự nhiên, hay chuyện trò, thích đi chơi nhiều nơi, thích chụp ảnh đăng facebook, và chị biết nhiều thứ trên mạng mà tôi chẳng hiểu đọc ở đâu. Chị quả thật là một chuyên gia làm đẹp, nhưng chị lại "gắn bó" với cái điện thoại quá khiến tôi nhiều khi phải thắc mắc, trên ấy có cái gì mà hấp dẫn đến thế?
Sau nửa tháng ở chung, tôi đột nhiên không muốn xa chị nữa. Chị đã không chỉ là cơn gió lạ đột ngột mở tung cánh cửa nhà tôi, kéo tôi đến một thế giới tôi từng chỉ đứng xa mà liếc qua chê bai khinh thường với cái lý do rất ngây thơ rằng họ khác tôi. Bây giờ tôi cảm thấy gần gũi với chị hơn, cũng như gần với thế giới ấy nữa. Nhưng vẫn có một cái gì níu tôi lại, giúp tôi không quá xa bố mẹ mình. Tôi không biết tôi sẽ đi đến đâu sau lần chia tay ấy, tôi chỉ dám lưu lại câu nói cuối cùng của chị trong ký ức, để bao giờ đến những khi một mình tôi sẽ nhớ lại để không thấy mình lạc lõng:
- Phải luôn nhớ chị nhé! Lần sau trở lại chị muốn thấy em tốt hơn kia.
Đã bao lần tôi tự hỏi: "Đến bao giờ chị mới trở lại được đây?".
LÊ HỒNG TRANG(Lớp 11 văn, Trường THPT chuyên Nguyễn Trãi)