Mấy ngày hôm nay thời tiết miền Bắc thay đổi liêntục nên nó bị ốm. Mẹ lo lắng suốt đêm ngày chỉ vì nó không thể ăn đượcbất cứ thứ gì, miệng cứ đắng ngắt, thuốc uống vào mà người cứ ngày càngthấy đuội đi. Nó mệt đến nỗi không muốn ngồi dậy, chỉ đóng kín cửa nhốtmình trong bóng tối. Cho đến khi…
-Mẹ ơi ngày mai con không ăn sángnữa đâu. Mẹ để dành tiền gửi vào cho các bạn miền Trung hộ con. Mấy bạnhôm qua phải ăn mì tôm sống trên ti-vi ấy, mẹ nhé.
Sau câu nói của đứa trẻ nhà hàng xóm là một khoảng lặng.
Ngoàiđường dòng người vẫn nô nức đi chơi Hà Nội nghìn năm, vẫn xúng xính váyđẹp, vẫn vui vẻ nói cười trong khi miền Trung đang quặn lòng vì bão lũ.Thấy ông nội vừa xem chương trình thời sự vừa thở dài bảo:
-Ông trờisao mà ác quá, một năm hết cái nóng như lửa đốt lại đến mùa mưa lũ.Ngập như thế kia, lạnh và đói như thế kia, nếu không có người đến cứunhanh thì không biết đồng bào sẽ chịu được bao lâu.
Nó nằm đấy,nghe tiếng sụt sùi của mẹ khi thấy người miền Trung giơ tay nhận từngthùng quà cứu hộ từ trực thăng. Lũ ngập lên tận góc nhà, lũ mênh môngnhư một biển nước, lũ cuốn trôi nhà cửa, trường học. Lũ mang vành tangtrắng đội lên những người dân tội nghiệp, hiền lành. Ông trời vẫn chưadứt cơn mưa thì người người kêu khóc. Nơi ấy… Hà Tĩnh, Quảng Bình,Quảng Trị, những vùng đất nó đã từng đi qua, những con người nó đã từnggặp, những địa danh nó từng đắm mình trong phút giây hạnh phúc cùng bèbạn. Miền Trung ơi!
Đứa bạn điện bảo:
-Khỏi ốm nhanh đi còn ra bờ hồ không hết đại lễ đến nơi rồi.
Nónằm quay mặt vào tường, tự nhiên ứa nước mắt vì thương miền Trung quá.Ước gì gửi được một ít nắng vàng, một ít phơi phới của lòng người vàđất trời vào trong ấy. Nếu không thể thì ước gì cho miền Trung mau maukhô ráo. Nó chợt nhớ hồi còn là sinh viên năm thứ 2, nó đã từng đi thựctế tại Quảng Bình. Lúc xe đi đến dải cát trắng trải dài, chú lái xedừng lại bảo:
-Cho các cháu xuống đây, mỗi người mang một nắm cát về làm kỷ niệm.
Đứanào cũng háo hức. Lúc ngẩng lên mới thấy những mái nhà xây thấp tẹt đểtránh bão. Nhìn xuống nắm cát trắng dưới tay chợt thấy cay đắng, ngậmngùi. Bây giờ chai cát trắng vẫn nằm im trên bàn học, đã lâu lắm rồikhông nhớ đến nó. Lâu lắm rồi mới lại thấy được cái cảm giác ngậm ngùi…
Nó cố ngồi dậy, mở toang cánh cửa để đón ánh nắng vào phòng. Mẹ thấy con gái ngồi dậy thì mừng lắm, mẹ dỗ dành:
-Khỏi nhanh còn đi chợ sắm áo rét. Trời sắp trở lạnh đến nơi rồi con ạ.
Nó ngước đôi mắt ầng ậc nước lên hỏi mẹ:
-Miền Trung hôm nay thế nào rồi mẹ?
Mẹ quay đi. Im lặng.
Nógượng dậy, cố gắng uống thuốc, ăn cháo và tập đi lại quanh phòng. Nókhông có quyền được ốm thế này. Tại sao biết bao nhiêu cụ già, biết baoem nhỏ đang phải từng ngày chống chọi với bão lũ mà vẫn cố gắng sống.Còn nó, chỉ là một trận ốm chuyển mùa cũng ủ rũ thế này ư? “Cho đếnthời điểm này, miền Trung đã 66 người chết mà mất tích”. Nó rùng mình.Một trận lũ. 66 người cho đến thời điểm này. Nước mắt nó ứa ra.
Hômnay, Hà Nội nắng. Nó mang chai cát trắng Quảng Bình ra trải giấy phơingoài sân. Những hạt cát lấp lánh ánh mặt trời gần gũi và xa xót. Tronggiây phút này, nó không cầu mong gì hơn là miền Trung mau “tai qua nạnkhỏi” để những ngôi nhà lại dựng lên, trẻ con lại được đến trường. Đểmột cuộc sống thường nhật dẫu cho có cơ cực thì vẫn ấm áp những tiếngcười. Miền Trung ơi, nắng nhanh lên nhé!
Hà Nội, đêm 7-10-2010
TẠ ĐỨC AN