Dấu chân còn về biển?

26/08/2018 07:26

"Bãi biển sớm nay vắng người, em cứ ngồi ở tảng đá này cho chị đi bán hàng", Nhâm nói thế rồi bê thúng xôi bước qua những tảng đá lớn nhỏ xuống bờ biển.



"Bãi biển sớm nay vắng người, em cứ ngồi ở tảng đá này cho chị đi bán hàng", Nhâm nói thế rồi bê thúng xôi bước qua những tảng đá lớn nhỏ xuống bờ biển. Ly ngồi trên tảng đá phẳng như góc cái chiếu một, nhìn theo bóng chị đang chạy theo từng tốp người đi tắm biển sớm chào mời mua xôi. 

Gói xôi chị Nhâm để lại cho Ly đang thoảng lên mùi thơm hấp dẫn, nhưng Ly vẫn chưa muốn ăn, Ly để dành chờ một người bạn cô bé mới quen được hai hôm nay. Sớm ấy, Ly cũng đang ngồi trên tảng đá to này để đợi chị đi bán hàng trở về. Khi mặt trời nhú lên trên biển, mấy đôi nam nữ dắt nhau lên bãi đá tranh thủ chụp ảnh đón bình minh, có một anh đang đứng chụp ảnh cho bạn gái, vô tình xoay người thế nào trượt chân mất đà, lao người sang tảng đá Ly đang ngồi nên đã hẩy Ly trượt rơi xuống biển. May đúng lúc đó,  có anh xách thùng đánh giầy lội dọc bờ biển vừa đến đúng chỗ Ly trượt người xuống đã túm được tay Ly bế lên. 

Mặt trời lên đỏ rực và dần tròn như mâm xôi gấc, những tia nắng ban mai ngọt ngào đang chiếu rọi xuống mặt biển lấp lánh. Ly ngồi gần như bất động, mắt Ly nhắm lại, Ly thấy lòng mình lâng lâng, ngỡ như đang có một đôi cánh mọc ra từ vai nâng Ly từ từ bay lên cao. 

"Cẩn thận cô bé, có người lớn đang đứng sau lưng chụp ảnh đó". Tiếng nói quen quen cất lên khiến cho đôi tay Ly động đậy và đôi mắt mở to ra. Bính đang đứng ngay ở hòn đá bên cạnh, dưới chân là thùng đồ đánh giầy. "Sớm nay chị em nấu xôi gấc, anh ăn với em cho vui!". Xôi vừa ăn, miệng môi ai cũng đã rực đỏ như mặt trời. "Anh thấy xôi chị em nấu có khéo không?". "Khéo lắm, vừa dẻo, vừa thơm. Bọn mình đang véo mặt trời ăn ấy nhỉ!". Ly cười khúc khích. 

*

Bố đã bỏ đi dần dần và cuối cùng là bỏ đi mãi sau khi mẹ sinh Ly được ba năm. Ly hỏi mẹ bố đi đâu sao mãi không về. Mẹ không trả lời mà chỉ cúi đầu vào gian bếp vo gạo nấu xôi để chuẩn bị cho buổi bán hàng ngày mai. Ly ngồi ở góc giường nhòm ra ngoài cửa sổ thấy những cánh chim bay ngang lưng trời trông như bay qua mặt trời, Ly ước mình có được đôi cánh như chim được bay khắp nơi để có thể tìm bố về. 

Chiều hôm ấy, lúc mẹ đội thúng xôi đi dọc bờ biển bán, chị Nhâm ở nhà nấu bếp, Ly cất tiếng hỏi chị: "Có phải tại em mà bố không về?". Chị Nhâm gạt đi: "Không phải, em lại nghe bọn cái Thu nói linh tinh phải không?".

*

Cái năm chị Nhâm biết thổi xôi vò thì mẹ dẫn một người đàn ông về nhà. Ly cứ im lìm nhặt vỏ đỗ trước hiên khi người đó hỏi han làm quen, chị Nhâm thì đứng dậy đi ra sau vườn. Mẹ vào trong buồng, lúc lâu sau trở ra mẹ trông tươi tắn hơn vì đã trang điểm và thay bộ quần áo mới. Người lạ dẫn mẹ đi. Bốn hôm sau mẹ mới về, mang theo quà và quần áo mới về cho chị em Ly. Chị Nhâm dỗi bảo không cần và vứt cái váy hoa xuống ao bèo, mẹ lầm lũi vớt lên đem giặt rồi gập cất vào tủ quần áo. Ly hay ngồi lặng đi ngắm mặt trời trên biển nhiều hơn vì mẹ vẫn thường xuyên vắng nhà. 

Một đêm mưa dông to, biển dậy sóng trắng xóa, mẹ về nhà, tóc tai rũ rượi, quần áo rách nát, thân thể bầm tím rỉ máu chẳng khác gì một cái cây dừa già bên bờ biển bị mưa bão đánh cho gẫy nát đến tã tượi. Chị Nhâm đun nước lá cho mẹ tắm, nấu cháo cho mẹ ăn, đi mua thuốc cảm về cho mẹ uống. Mẹ nằm bẹp bốn ngày rồi dậy sắm lễ đi lên chùa, mẹ rủ Ly đi với mẹ. Lúc tới chùa mẹ định bế Ly cho vào cửa tam bảo ngồi lễ cùng thì Ly từ chối, Ly muốn ngồi dưới gốc cây bồ đề, mặt hướng ra biển. 

Ly đòi theo chị ra biển nhiều hơn, còn mẹ ít đi ra ngoài đường hơn. Một lần đang ngồi bên bờ biển, Ly loáng thoáng nghe có tiếng mấy bác bạn chài hàng xóm nhà Ly nói chuyện với nhau về mẹ nó bị đánh ghen không còn cửa để đi ra đường, giờ chỉ còn hai chị em nó chường mặt ra đi bán hàng...

*

Một thời gian sau, mẹ năng lên chùa vào tuần rằm, rồi một thời gian sau nữa, mẹ lên chùa cả buổi tối, đêm về mẹ đem theo cả sách kinh về đọc, mẹ càng ít nói.

Chị Nhâm trông rực rỡ như mặt trời mọc lên từ phía biển, đã có một vài anh con trai trong làng chài đón đường chào hỏi mỗi khi chị đi bán hàng, nhưng chị chỉ dẫn anh Vũ cho về nhà chơi với Ly. Anh Vũ cũng biết đãi đỗ, lại cầm dao đi chặt giúp cành xoài đang xòa vào cửa sổ sắp muốn che đi hết mặt trời, che đi hết khoảng biển trắng phía trước. Mỗi khi nhìn chị bên cạnh anh Vũ, Ly thấy chị Nhâm đã xinh đẹp lại càng xinh đẹp hơn. Tưởng anh Vũ sẽ gắn bó lâu với chị Nhâm, ai ngờ tháng sau chị Nhâm về khóc tấm tức kể với Ly: "Bố mẹ anh ấy biết chuyện của bọn chị đã cấm anh vì họ không thích bố mẹ mình, họ đã cho anh ấy ra thành phố học để cách ly anh ấy khỏi chị".

*

Ly cũng đã mười sáu. Chị Nhâm bảo Ly mà không bị tật bệnh đôi chân thì cũng xinh đẹp chẳng kém đứa con gái nào ở cái làng chài này. Ly lấy trộm gương con của chị soi, thấy đôi mắt đen to lúc nào cũng long lanh đang nhìn lại mình, thấy đôi môi cắn chỉ mím đỏ rực như vừa ăn xôi gấc. Anh Bính hay đến nhà chơi hơn, anh giờ không còn đi đánh giầy mà đã xin đi ra khơi theo một đoàn thuyền đánh cá. Mỗi khi vào chơi với Ly, anh Bính hay mua cho Ly lúc thì cái cặp tóc, lúc thì mấy quả me, quả cóc. Ngồi nói chuyện với anh, Ly đã thấy anh vạm vỡ, rắn rỏi hẳn ra, cái áo cộc anh mặc lộ ra bắp tay cuồn cuộn đầy gân khiến Ly ngượng chẳng dám nhìn. Hễ nhìn thấy chị Nhâm đồ xôi trong bếp anh lại xuống lăng xăng giúp chị những việc vặt. 

Hôm ấy, ngày rằm mẹ đi chợ sắm lễ lên chùa, chị Nhâm đi bán không đưa Ly đi theo vì chị bảo chị phải về nhanh còn có hẹn. Ly lại ngồi bên cửa sổ nhắm mắt để đón mặt trời đang lên từ góc biển phía đông. Ly thấy hồn mình như đang tách khỏi thân thể, Ly thấy mình đang bay lên không trung, qua các vòm cây, bay tận ra khơi xa. Ly nhìn thấy đoàn thuyền đánh cá có cánh buồm vôi đang băng băng rẽ sóng chạy đua với mặt trời để cập bến, trên mũi một con thuyền Ly nhìn thấy Bính đang vẫy tay chào Ly. Bính khen: "Em hôm nay xinh quá, lại đây nào!". Có tiếng con chim chào mào bay ngang qua cửa sổ hót véo von khiến Ly giật mình mở mắt. Ly vẫn ngồi nơi góc giường, ánh nắng đã xiên qua cửa rọi vào mắt Ly choi chói, phía dưới buồng bếp có tiếng nói: "Đừng anh, bé Ly thấy thì ngại chết".

Không có tiếng nói gì nữa. Lòng Ly nóng rát lên, cố trèo để ngồi lên xe đẩy rồi tự đẩy xe vào trong buồng, vừa tới sau cánh cửa ngách đi xuống bếp, Ly đã nhìn thấy anh Bính đang ôm hôn chị Nhâm, đôi gót chân chị Nhâm kiễng lên nhún xuống...

Có tiếng dép loẹt quẹt của mẹ ở đầu sân, Ly vội vàng đẩy xe nhanh ra cửa. 

Anh Bính vẫn đến gặp chị Nhâm dưới căn bếp đầy mùi xôi, anh vẫn nhớ tặng quà cho Ly. Hôm trước ngày anh Bính theo thuyền ra biển đánh cá một chuyến dài, anh có mang tới cho Ly một con búp bê bằng vải và tặng chị Nhâm một con gấu bông to bằng em bé hai tuổi. Tối ấy, chị Nhâm theo anh ra biển chơi đến tận gần sáng mới về, lúc chị vén màn chui vào giường, Ly còn thấy áo quần chị dính đầy cỏ lau và cát bụi, hơi ấm từ người chị tỏa sang người Ly, Ly hỏi: "Sao người chị nóng thế cứ như vừa ngồi đón mặt trời trên biển ấy?". "Không phải mặt trời là mặt trăng vừa cho chị hơi ấm ấy". "Chị đi chơi với anh Bính về khuya thế mẹ nhắc đấy". Chị Nhâm vùi mặt vào chăn mỏng. "Chị yêu anh ấy, mai anh ấy ra khơi rồi".

Chị Nhâm lại đặt Ly ngồi trên tảng đá ven biển để đi bán xôi. Ngay dưới bãi cát có mấy người thanh niên mặc quần đùi cởi trần chạy bộ dọc bờ biển, chị Nhâm đang định trèo qua dải đá để mời chào thì có tiếng ồm ồm: "Cô có thể để em cô ngồi lên trên kia để tôi xin chụp một tấm ảnh được không?". Ly vội chỉ cho Nhâm đưa Ly lên chỗ gốc cây gạo, chỗ đó vắng người qua lại đỡ phiền hà người khác, nhưng Nhâm cong môi: "Bãi này bao nhiêu chỗ, chụp ở đâu mà chẳng được, em tôi nó vẫn ngồi ở đây đợi tôi từ trước rồi". Tưởng người đàn ông sẽ tức giận nhưng không, anh ta cười tươi: "Thực ra cảnh đẹp thì ở bờ biển này nhiều nhưng người đẹp đội thúng xôi thì chỉ có bãi đá này mới có. Cho tôi xin phép chụp ảnh cô". "Tôi còn phải đi bán xôi". Người đàn ông vẫn kiên trì: "Tôi đi với đoàn các anh chị em đang chạy bộ dưới kia, chụp xong tôi xin mua hết thúng xôi cho cô, có được không?".

Ngồi bên gốc gạo nhìn xuống, Ly thấy người đàn ông lạ không chỉ chụp một kiểu mà ông ta bấm lia lịa như tranh cướp với bình minh những giây phút đẹp nhất của biển bên người chị của mình.

Tối ấy, mẹ lại lên chùa tụng kinh với các cụ già trong làng. Khi hai chị em đang vo gạo, nhặt đỗ thì người đàn ông tìm đến nhà Ly. Chị Nhâm bỏ mẻ gạo nếp đang vo chạy vội lên buồng thay bộ váy mẹ mua cho lần trước rồi ra tiếp khách. Lúc khách về, chị Nhâm đưa người đàn ông ra tận cổng, quay trở vào chị khoe, anh ấy nhờ chị đưa đi thăm một số cảnh đẹp ở đây và giới thiệu một số món ăn đặc sản của địa phương. Nói xong chị Nhâm rút một bọc giấy báo chìa ra cho Ly xem, tiền công anh ta tạm ứng đấy. 

Hôm sau chị xách ba lô ra khách sạn gặp người đàn ông ấy.

Ly đã chờ chị Nhâm về để chị đưa ra bờ biển nhưng chờ mãi không thấy. 

Một tuần trôi qua, mẹ đôn đáo nhờ người lần ra manh mối người đàn ông lạ để tìm chị đều không có dấu vết gì, khách sạn nói người đó đã trả phòng cách đây một tuần, mẹ khuỵu xuống như chiếc giá đồ xôi bị rơi khỏi nồi khi chiếc ti vi ở khách sạn đưa tin trên phố có hai cô gái bị bọn buôn người lừa đưa đi ra nước ngoài bán.

Mẹ thức trắng nhiều đêm trong tiếng kinh thẫn thờ. 

Ly đã hết nước mắt để khóc vì thương nhớ chị, giờ chỉ im lìm như cái bóng nhìn ra bờ biển xanh, mong ngóng trong tiếng rì rầm sóng biển có tiếng bước chân của chị Nhâm trở về, chị sẽ lại đưa Ly ra bờ biển mỗi sớm mai để Ly được ngồi lặng trên bãi đá đón mặt trời mọc trên biển, chờ một cánh buồm vôi nhú lên trên đầu ngọn sóng...

Truyện ngắn của NGUYỄN THU HẰNG

(0) Bình luận
Nổi bật
    Tin mới nhất
    Dấu chân còn về biển?