Cứ nghĩ có vợ, có con rồi con sẽ hiểu hơn lòng mẹ, ai ngờ nó chỉ biết “Nhất vợ nhì giời”, chẳng còn quan tâm gì đến mẹ, chẳng coi mẹ ra gì.
Tôi năm nay đã gần 60 tuổi, hơn 30 năm về trước chồng tôi hy sinh. Thương con còn quá nhỏ, không muốn con khổ, tôi đã từ chối những lời yêu thương của những người đàn ông khác để ở vậy thờ chồng và nuôi đứa con trai duy nhất của mình.
Bao nhiêu tình thương yêu, bao nhiêu sự hy sinh dành cho con, tôi chỉ mong cho con khôn lớn thành người. Lớn lên, con tôi cũng là một chàng trai có tý thành đạt, lo được cho cuộc sống của mẹ, tôi cũng vui mừng.
Công việc ổn định, lại có người yêu, tôi làm đám cưới cho con với niềm vui khấp khởi, cứ nghĩ đời tôi thế là mãn nguyện, con cái thành đạt, dựng vợ và sinh con để cái. Rồi đây gia đình tôi không còn buồn tẻ nữa, tôi sẽ có thêm một đứa con dâu để tâm sự, sẻ chia, rồi sắp tới có thêm cháu nội để chăm sóc, bế bồng. Nhưng mọi chuyện lại chẳng diễn ra như vậy.
Sau khi cưới vợ, con trai tôi mải vui với vợ mà chẳng quan tâm gì đến mẹ. Đi làm cả ngày rồi về đến nhà cũng chẳng hỏi thăm mẹ được câu nào ra hồn là chạy ngay vào phòng với vợ, rồi các câu hỏi dồn dập vợ con đi đâu, về chưa,… hễ vợ nhức đầu, xổ mũi là cuống cuồng đi mua thuốc và tìm hiểu trên mạng để chạy chữa. Trong khi đó, mẹ già cả, ốm ngồi đó cũng chỉ được qua loa vài câu hỏi xã giao, nghĩ mà buồn.
Từ khi cưới vợ, con tai tôi lại còn hay sinh ra thái độ cáu kỉnh với mẹ, nhiều lúc trong bữa ăn thấy mẹ phàn nàn cái này cái kia là con trai tôi lại cãi cự lại, điều mà trước đây chưa bao giờ cháu dám làm với mẹ. Trong khi với vợ thì con trai tôi lúc nào cũng ngọt ngào, mềm mỏng, thậm chí nịnh nọt vợ. Tôi cảm thấy buồn quá.
Nhất là từ sau khi con dâu tôi sinh con, con trai tôi coi tôi như người thừa trong gia đình, đi làm về là chỉ quan tâm đến vợ và con, còn mẹ thì chẳng khác gì ô sin trong nhà để phục vụ bữa ăn giấc ngủ cho cả nhà nó. Thứ 7, chủ nhật, vợ chồng con cái kéo nhau đi chơi, nhưng không bao giờ mời mẹ đi cùng, tôi có cảm giác chúng không muốn tôi đi cùng, vì sợ vướng chân, vướng tay. Hình như với con trai tôi bây giờ tôi chẳng còn quan trọng gì nữa, tôi chẳng còn có giá trị gì nữa, sự xuất hiện, tồn tại của tôi chỉ làm con khó chịu mà thôi.
Tôi đã già rồi, có mỗi đứa con trai chứ nhiều nhặn gì đâu, giờ nghĩ đến cảnh con cái lạnh nhạt với mình mà buồn quá, chia sẻ lên trên diễn đàn này chỉ mong nhận được sự đồng cảm và sẻ chia. Tôi cũng muốn xin lời khuyên từ các anh chị và các cháu còn trẻ về tình huống của gia đình mình.
(Nguồn: Gia dinh)