Cô ấp điện thoại vào ngực, thấy tim mình rung lên những nhịp đập khác thường. Chỉ cần có cơ hội, chỉ cần một tia hy vọng thì cô vẫn bám vào để mong ước được làm tròn thiên chức của một người phụ nữ.
Những người nằm xuống có thể đã quên chiến tranh. Vậy mà người may mắn còn sống như ông sao cứ ám ảnh mãi về cuộc chiến.
Hết lớp 12, bộ tứ của chúng tôi có nguy cơ tan vỡ. Ba đứa Bình, Nguyên, Quyết đều thi trượt đại học. Tôi may mắn hơn cả, đỗ đại học báo chí. Con đường viết lách mở ra và gắn chặt với tôi từ đó.
Buổi trưa của một ngày đầu đông, lòng tôi rỗng tuếch và chơi vơi. Đang ngồi chểnh mảng nhai từng hạt cơm, nhân viên bưu điện chuyển tới tôi một gói bưu phẩm nhỏ. Ngoài bì đề tên người gửi: Hoàng Tuấn, số nhà 36 phố Lê Chân... Người nhận là tôi.
Trầm ngước nhìn Khôi, như thể ước lượng xem câu nói kia có bao nhiêu phần trăm là tình thật. Để rồi, Trầm bối rối nhìn đi nơi khác, tránh ánh mắt đầy dịu dàng trân trọng của một người…
Đang mê mải cắm lọ hoa để đón một ngày đặc biệt, tôi bất ngờ bởi tiếng chào vọng từ ngoài cửa: “Em chào cô ạ!”. Tôi nheo mắt nhìn ra, dù chưa thể nhận ra được người vừa chào nhưng giọng nói ấy nghe quen lắm.
Một buổi sáng mùa đông ông già ngồi hồi lâu bên giếng nước đã bị lấp khi cơn lũ tràn qua. Ông khẽ khàng vớt chút nước mưa đã lắng lại trên lớp bùn đầy gần lên miệng giếng.
Người mê vịt nhất trần đời có lẽ là chú Cưởng. Thím Thõn bảo nhiều khi nằm ngủ, miệng chú liên tục nhắc đến vịt.