-Bỏ cây? Cô bảo tôi bỏ cây? Cô phải nhớ rằng, cô có bỏ tôi thì bỏ hoặc là tôi bỏ vợ chứ không bao giờ bỏ cây.
Quê nội tôi ở Thái Bình, đất chật người đông. Năm 1958, ông nội tôi cùng đồng đội chuyển từ quân đội sang xây dựng nông trường trồng cánh kiến tại huyện Sông Mã, tỉnh Sơn La.
Bây giờ chị có anh. Có vĩnh viễn. Chân mày rậm. Đôi mắt u uẩn buồn. Gương mặt đôn hậu lồng vào bia đá.
Sen. Sen bạt ngàn. Đầm nọ tiếp nối đầm kia bằng những bờ xanh nhỏ. Sen làm vùng đất trũng trở nên ngập tràn hương sắc, duyên dáng, lung linh như thể lúc nào con người cũng được no thỏa trong cả rừng hương sắc.
Có khi nào sinh được con trai mẹ sẽ không đi lấy chồng nữa không? Như bà nội ấy. Cả bà Hiếng, bà Mơ, những người đàn bà nuôi con một mình. Mẹ khác.
Chị từ hiệu thuốc trở về nhà, bước vào bếp thấy con bé Nhi đang hì hục với khay bột lớn.
Từ nhiều năm nay người Mèo bản Dín Ngải luôn coi trọng những lời khuyên bảo của già Xuyển.
Trời trổ nắng sau mấy ngày mưa dầm khiến làng xóm tươi như cây đào phai vừa hé nụ.