Mưa xuân mỏng như lời thì thầm của mùa. Không đồng vọng để mà lắng nghe, chẳng giật mình, thảng thốt khi mưa khẽ hôn lên tóc.
Dẫu có trăm ngàn nỗi âu lo nặng trĩu với cơm áo gạo tiền, ở xứ người lạnh lẽo nhưng khi nhắc tới Tết, tới quê hương lòng ta lại an yên đến lạ.
Trở về sau một năm ngược xuôi vội vã, nhìn mảnh vườn của mẹ là biết Tết đã hiện hữu sau cánh cổng nhà bình yên…
Khi thương yêu ai, ta sẽ dành thời gian tâm huyết để làm những món ngon cho người đó.
Không biết vị thần nào đã sáng tạo ra mùi hương, để rắc xuống trần gian cả bốn mùa đều có những mùi vị đặc trưng.
Thời thanh xuân ai cũng có những ước mơ của riêng mình. Ngoài ước mơ thành đạt, tôi mơ ước trồng được những cội mai trắng đón xuân.
Vẫn là khói nhưng kỳ lạ thay khói chiều ba mươi Tết lại khiến cho tôi nhung nhớ một cách ngẩn ngơ đến bần thần.
Tháng chạp về, lòng thấy bâng khuâng như đang đợi, đang chờ điều gì đó của những ngày cuối năm, chuẩn bị bước sang năm mới.