Chuyện tình buồn ấy đã đi vào thơ thi sĩ Kiên Giang và âm nhạc của Huỳnh Anh.
Con là con của mẹ Rừng/Cùng bao đồng đội đã từng xa quê/Đạn, bom, đói rét... dầm dề/Mẹ nuôi, nựng giữa bốn bề núi non.
Có lẽ mỗi câu thơ của Trần Đăng Khoa viết về Trường Sa đều chứa chan vị mặn của biển cả bạc trùng, thậm chí có cả máu và nước mắt nhiều thế hệ chiến sĩ hải quân canh trời giữ đảo.
Trong rất nhiều thi phẩm viết về Ninh Bình, tôi rất tâm đắc bài thơ "Không đề (1)" của nữ sĩ Xuân Quỳnh.
"Tôi ru con gái tôi" ra đời năm 1990, khi vợ chồng nhà thơ Đỗ Trung Lai sinh con gái Quế Anh.
Tôi đã đọc “Kim chỉ” trong một sự đồng cảm, đồng thuận và se thắt nhưng cũng thấu hiểu ân tình “Âm bản nước mắt” mà nhà thơ đã xâu chỉ yêu thương, đã luồn kim nhân ái...
"Lời ru của thầy" của Đoàn Vị Thượng là một trong những bài thơ hay về chủ đề “Thầy cô và mái trường”.
Tình cờ anh được đọc thơ em/Những vần thơ viết cho quê hương một chiều dài khốn khó.