Tuổi đời đã gần chạm mốc một thế kỷ, cụ ông Mai Kim Sơn vẫn công khai bày tỏ nguyện vọng được… đăng ký kết hôn.
Từ ngày bà Thu vào chăm sóc, ông Sơn không còn phải lọ mọ một mình ra chợ nữa. |
Điều đáng nói, người cụ muốn "phối duyên giai ngẫu" năm nay cũng đã ngoại lục tuần. Trong dòng tâm sự với hạnh phúc tràn trề, cụ chia sẻ: "Tôi yêu Thu bằng tình yêu chân thành, tha thiết và mãnh liệt. Tôi muốn Thu khi về sống cùng tôi có một danh phận hẳn hoi để không bị người đời cười chê, dè bỉu".
Mối tình trắc trở
Ngôi nhà nhỏ nhắn nằm khiêm tốn trong dãy chung cư Thanh Đa (Q. Bình Thạnh, TP. HCM) của đôi "uyên ương" "cửu thập" ngày ngày vẫn rôm rả tiếng cười giòn tan. Mấy ngày nay, dưới bóng hàng cây bàng rậm rạp trước khoảng sân nhỏ, cụ ông Mai Kim Sơn và bà Lý Thị Thu phải đón nhiều lượt khách ghé thăm một cách bất thường. Họ đến để cùng nhau chúc mừng hạnh phúc ông bà sau một đám cưới hụt gây xôn xao dư luận.
Trước đông đảo khách khứa, cụ Sơn chẳng ngần ngại bộc lộ nét buồn rầu vì ước nguyện kết hôn với người phụ nữ đang cùng bên cạnh mình song hành nốt những ngày tháng cuối đời ấp ủ suốt 10 năm qua vẫn chưa thành. Còn bà Thu, khi nhắc đến đám cưới hụt ấy lại tỏ ra tươi tỉnh. Bà tủm tỉm cười tỏ vẻ hạnh phúc mà nói rất thật rằng: "Anh cứ lo nghĩ chuyện đó làm gì. Tuy không được tổ chức lễ cưới tập thể cùng các cháu công nhân, nhưng bù lại chúng mình có nhiều cái đặc biệt. Báo chí loan tin đầy ra, ai mà chả biết. Bây giờ, chuyện của anh với em không dừng lại ở phạm vi vùng miền nữa rồi. Cả nước người ta biết, thậm chí bên nước ngoài còn hay nữa là". Ông nhìn bà, liếc khéo rồi niềm vui cũng như lây lan, ông cười khà khà xếp xô nếp nhăn thành từng rãnh. Nhìn biểu cảm chứa chan niềm hạnh phúc của hai ông bà, chúng tôi hiểu giữa họ không chỉ đơn thuần là sự lắp ghép của hai mảnh vỡ, đây là một tình yêu vượt lên trên tất cả giới hạn thử thách đơn thuần của những cơn phong ba bão táp trong cuộc đời.
Ngược thời gian trở về quá khứ, Mai Kim Sơn sớm từ bỏ ruộng vườn tham gia kháng chiến chống thực dân Pháp. Bàn chân của chàng thiên niên bần nông xứ Nghệ từng đặt đến nhiều nơi, từng suýt chết vì tên bay đạn lạc vài lần. Sau khi chiến dịch Điện Biên Phủ thắng lợi vẻ vang, ông xin chuyển ngành sang làm công nhân đường sắt. Những năm tháng khoác lên mình chiếc áo công nhân ngày đêm miệt mài lao động, ông tự hào và hãnh diện vì công việc làm đẹp quê hương, đất nước của mình. Ngày đất nước giải phóng thì ông cũng đến tuổi hưu, trở về đời thường bằng đồng lương hưu ít ỏi cùng trăm nỗi lo toan gõ cửa gia đình. Cuộc sống khó khăn rồi cũng qua mau, vợ chồng ông có một mái ấm hạnh phúc với đứa con trai nuôi. Nhưng người con trai nuôi đến tuổi trưởng thành cũng đi mưu sinh biền biệt tận phía bên kia bán cầu, ít có cơ hội về thăm cha mẹ.
Gia đình ông có thời gian dài sống ở Hà Nội. Cũng chính những ngày ở Thủ Đô, định mệnh đã "khéo xếp" để ông tình cờ gặp người phụ nữ của mình bây giờ. Nhớ lại chuyện cũ, ông kể: "Chỉ đôi lần gặp Thu khi em đến chơi nhà người bà con sát nhà, vậy mà trái tim người đàn ông luống tuổi trong tôi như rạo rực". Bà Thu hồi ấy cũng đã góa bụa. Bà thương ông, quý ông ở sự phong trần, thấu hiểu lẽ đời. Ông thấy bà toát lên vẻ thùy mị, cần cù, rất biết cách làm hài lòng người khác.
Cảm nhận tốt đẹp đầu tiên ấy đưa họ trở thành bạn bè thân thiện của nhau. Tình cảm ấy tuy có những lúc xáo động nhưng họ vẫn giữ được lý trí, giữ được phẩm chất bởi trước mặt và sau lưng họ là gia đình. Chồng bà Thu mất khi bà chưa bước qua tuổi 50, để lại cho bà hai đứa con. Ngày gặp ông Sơn, bà đã lên chức bà và nay thì đã có chắt. Vợ ông Sơn cũng biết bà Thu, họ thường trò chuyện tâm tình rất cởi mở mỗi khi bà Thu qua nhà chơi. Tình bạn ấy vẫn mãi là tình cảm đẹp, trong sáng, không ai mộng mơ cho một sự tái hợp về sau. Năm 1996, gia đình ông Sơn chuyển vào TP. HCM sinh sống và bà Thu cũng về quê ở Lạng Sơn chăm sóc con cháu. Từ đó, họ không có bất cứ một dòng thông tin nào về nhau nữa.
"Những ngày cuối đời, anh muốn sống bên em"
Cuộc sống sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như con người sinh ra không phải đối mặt với vòng sinh tử, luân hồi vô thường. Năm 2001, vợ ông Sơn qua đời. Sau 62 năm gắn bó yêu thương, đói no, bệnh tật có nhau, bà ra đi trước khiến ông chơi vơi, hụt hẫng. Tuổi già cô quạnh, sớm chiều hiu hắt một mình, nhiều người cám cảnh ái ngại cho ông Sơn. Nhiều đêm nằm co quắp trong căn nhà trống trải, lạnh giá, ông chợt nghĩ: "Một mình đêm hôm thế này chẳng may trúng gió thì "đi" lúc nào cũng không ai hay". Rồi ông nhớ đến bà Thu. Ông cố gắng dò hỏi, tìm mọi cách nhờ người liên lạc tìm kiếm.
Tin vui đến với ông ngay khi ông vừa bắt tín hiệu tìm người năm xưa, người bạn ở Hà Nội đã tìm được địa chỉ liên lạc của bà Thu. Ông vui mất mấy ngày, lòng cứ rạo rực một cảm giác gì đó khó tả lắm. Ông kể với bà Thu về hoàn cảnh của mình, bảo bà thu xếp công việc rồi ông gửi tiền ra cho bà vào Nam thăm ông một chuyến. Sau 15 năm biệt tăm tung tích, ngày ông ra bến xe đón bà Thu là ngày mà bao nhiêu nỗi muộn phiền tan biến. Đôi bạn già gặp nhau, tay rưng rưng nắm chặt, mắt nhòe đi vì hạnh phúc. Tiết trời se se lạnh, căn nhà của ông Sơn bỗng trở nên ấm cúng, đầy ắp tiếng cười. Họ đã kể cho nhau nghe về khoảng thời gian 15 năm ấy. Họ như đôi chim khuyên ríu rít chuyện trò không biết chán.
Ngày bà phải về Bắc, ông buồn nao lòng. Ông nắm tay bà tha thiết: "Em về thu xếp bọn trẻ rồi vào đây sống với anh nhé. Một mình anh ở đây chắc buồn mà "đi" sớm thôi. Ngày xưa chúng mình là bạn nhưng tình bạn ấy bây giờ đã lớn dần lên thành tình yêu sâu nặng rồi. Những ngày cuối đời, anh muốn được sống bên em". Ông Sơn nhìn thật sâu vào mắt vợ mình âu yếm rồi nhìn chúng tôi mỉm cười hạnh phúc, không ái ngại, không rụt rè. Ông kết luận: "Tại sao bao nhiêu năm như thế, bà ở một nơi, tôi ở một nơi mà nay lại sống chung trong một mái nhà. Đó chẳng phải cái duyên là gì, là số trời đã định từ trước rồi các cháu ạ". Ông bảo, chỉ tiếc rằng, thời gian bên bà quá ngắn ngủi. Ông đã mất 62 năm cho mối tình cha mẹ gán gả. Ông đã làm tròn bổn phận, trải qua bao nhiêu giông bão cuộc đời mà ông vẫn giữ được mái ấm gia đình cho đến ngày bà cả nhắm mắt xuôi tay. Ông không còn ân hận gì với bà cả nữa và có lẽ ở nơi chín suối, bà cũng sẽ mỉm cười mà ủng hộ ông và bà Thu.
Đối với bà Thu, ông Sơn quả quyết: "Đó là tình yêu đích thực. Nếu không yêu tôi thì không bao giờ bà ấy chịu vào đây với tôi, chăm sóc tôi từng ly từng tí và tôi cũng thế. Tôi yêu bà ấy thật nhiều. Thật ra, sự rung động đã có ngay từ lần gặp đầu tiên nhưng vì rào cản gia đình, tôi đành chôn chặt trong tim. Bây giờ thì chúng tôi đã thuộc về nhau, không sức mạnh nào có thể chia lìa nữa".
Hạnh phúc với "đám cưới hụt" nổi tiếng Vừa qua, ông Sơn quyết định đăng ký làm đám cưới tập thể do Trung tâm hỗ trợ thanh niên công nhân thuộc Thành đoàn TP.HCM tổ chức. Ngoài chuyện riêng, ông muốn cặp "uyên ương" già này đứng cùng với những đôi vợ chồng trẻ để tuyên truyền và giáo dục thế hệ trẻ về hạnh phúc gia đình và cuộc sống trường thọ. Thời buổi bây giờ, tình yêu "sớm nở chóng tàn". Những vụ ly hôn, ly thân diễn ra ngày một nhiều thậm chí, cưới nhau mới được vài tháng đã đưa nhau ra tòa. Ông Sơn nhận thức rất rõ điều đó và ông muốn chuyện của ông như tấm gương để tuổi trẻ noi theo. Rất tiếc, do Trung tâm đã tổ chức đủ số đôi đăng ký nên ông bà đành lỡ hẹn. |
Hoa Nguyên (GD)