Ước mơ xanh

24/06/2018 07:40

Cái nắng tháng sáu ấp ủ đơm hương cho một mùa hoa thơm quả ngọt cùng với tiếng ve kêu rộn rã đưa mùa thi ngày một đến gần hơn.

Cái nắng tháng sáu ấp ủ đơm hương cho một mùa hoa thơm quả ngọt cùng với tiếng ve kêu rộn rã đưa mùa thi ngày một đến gần hơn. Những ngày này gia đình tôi chộn rộn trong phấp phỏng lo âu xen lẫn niềm khấp khởi hy vọng. Em gái tôi chuẩn bị bước vào kỳ thi THPT quốc gia, kỳ thi để em thực hiện ước mơ trở thành nhà báo. Ước mơ này được em ấp ủ và nuôi dưỡng đã lâu. Bắt đầu từ niềm đam mê thích đọc báo, nghe đài ngay từ khi em còn học tiểu học. Và niềm say mê ấy lại được dệt thêu từ chính việc viết lách, cộng tác với báo chí của tôi từ hơn mười năm nay.

Mỗi lần nhận được báo biếu tôi hứng khởi lắm. Cầm tờ báo trên tay tôi mang khoe ngay với cả nhà. Cái cảm giác lâng lâng của những ngày đầu khi bài của mình được đăng, tên của mình được in nghiêm ngắn trên trang báo tỉnh nhà, khỏi phải nói tôi đã vui sướng như thế nào. Bố mẹ và anh em tôi phấn khởi truyền tay nhau đọc bài. Bố tấm tắc khen và động viên tôi chịu khó tìm tòi sáng tạo, tích cực trau dồi nhiều hơn nữa để có thêm những bài viết hay. Đôi khi bố lấy làm tiếc vì trước đây đã không hướng tôi thi vào chuyên ngành báo chí để tôi có điều kiện được học hành theo đúng sở trường. 

Chẳng biết tự bao giờ tôi vô tình đã truyền cho những người thân yêu của mình niềm say mê với báo chí. Ban đầu là tìm những bài tôi viết để đọc. Sau thì lúc rảnh rỗi anh tôi thường hay mang báo ra ngồi dưới giàn thiên lý cạnh bờ ao, nơi có bộ bàn ghế kê sẵn và tích nước chè tươi. Anh bảo có cốc nước chè xanh thì đọc báo mới thấy thú vị. Rồi anh nói với tôi đầy ẩn ý: "Em cần phải viết với giọng điệu riêng để khi chưa nhìn tên tác giả bạn đọc cũng có thể nhận ra đó là bài viết của em. Giống như uống bát nước chè xanh này. Khác hẳn với loại chè búp, chè bồm và lá chè đi mua ngoài chợ, chè vườn nhà vẫn có hương vị rất riêng, em thấy không?". Anh có thói quen đọc khắp lượt mặt báo, những tác giả nào thường viết cho chuyên mục gì ở trang nào dường như anh đã thuộc tên hết. Chị em tôi thường trêu anh là ngài phát thanh viên của tờ "Thông tấn vườn nhà" vì mỗi khi có bài nào hay, có tin gì nóng hổi trong tỉnh hay trong nước thì y như rằng anh lại đọc to lên cho cả nhà cùng nghe. "Đây này, bánh đậu xanh Hải Dương lọt vào tốp 10 quà tặng đặc sản nổi tiếng Việt Nam đấy nhé", "Vải Thanh Hà được xuất sang Nhật Bản, Pháp, Anh rồi đó. Bõ công người nông dân cả năm mong mỏi đến vụ thu hoạch". Rồi anh nói với em tôi như một lời nhắc nhở: "Em xem, có tin nữ sinh bị lừa, bỏ nhà theo bạn quen trên Facebook đấy. Còn ngồi trên ghế nhà trường mà mải chơi, không lo học hành sẽ sớm hư hỏng thôi"...

Hôm nghe anh khoe tôi có bài thơ viết về mẹ, mẹ rất vui và xúc động. Mẹ tôi bây giờ mắt đã kém nhiều, nhìn chữ trên báo không còn rõ nữa. Mỗi lần đọc mẹ lại phải đeo kính cho đỡ nhức mỏi. Hôm đó, mẹ phải chờ tôi đi làm về để tôi đọc cho nghe bằng được mới thôi. Ai đến chơi mẹ cũng khoe tờ báo đó với niềm hãnh diện trong lòng. Khi khách về mẹ mới sực nhớ, lấy làm ngạc nhiên, xưa nay mới chỉ đọc văn xuôi của tôi, hỏi tôi học làm thơ từ bao giờ mà nhanh thế. Đó cũng là lần đầu tiên tôi làm thơ được đăng báo. 

Điều không ngờ là cô em út của tôi cũng miệt mài viết lách. Lặng thầm dõi theo bài của chị. Say sưa chờ báo cuối tuần ra số mới để tìm đọc bài ở mục Bút xanh rồi cặm cụi viết, nhờ tôi góp ý, sửa sang. Không chỉ là những dòng cảm xúc về tình bạn, tình thầy trò dưới mái trường mến thương, em còn tập viết những mẩu tin về hoạt động của lớp, của trường. Những hoạt động thể thao, văn hóa văn nghệ diễn ra trong làng, xã. Đến bây giờ em đã có hẳn một cuốn sổ dày với những bài viết đầu tay ngăn ngắn của mình. Thế là tôi nghiễm nhiên trở thành biên tập viên bất đắc dĩ của em từ đó. Nét bút tuổi học trò vẫn còn tươi nguyên mùi giấy mực với nhiều câu từ ngây ngô vụng dại có khi còn sai lỗi chính tả nhưng những bài sau của em ngày một viết khá hơn trông thấy. Nhìn em chăm chỉ bên ngọn đèn bàn, dùi mài hăm hở ôn thi để quyết tâm thực hiện ý nguyện của mình làm tôi cũng thấy vững tâm hơn.

Đêm về khuya. Tôi ngước nhìn lên. Lấp lánh những vì sao nhỏ tỏa rạng trên nền trời thăm thẳm. Tôi biết ở khung cửa sổ bên em cũng đang thầm thì lời khấn ước. Ước mơ xanh, những dự định của em sẽ dần chín ở ngày mai. Tôi mong điều ấy sẽ thành hiện thực. Ngôi sao bé nhỏ của tôi.

VŨ THỊ THANH HÒA

(0) Bình luận
Ước mơ xanh