Nhớ quê ngày mưa

16/08/2020 14:32

Nghe mưa tôi lại nhớ quê, nỗi nhớ lúc nào cũng thế, chẳng bao giờ vơi…

Tháng tám đón chào bằng cơn mưa như trút. Mưa trắng trời, trắng đất. May quá, vì trùng dịp cuối tuần được nghỉ chứ không lại phải bì bõm lội trong mưa đến cơ quan. Thấy mưa nỗi nhớ dắt tôi tới những ngày mưa thuở ấu thơ, hồi còn ở quê với ba mẹ, trong căn nhà nhỏ đầy ắp yêu thương.

Nỗi nhớ bắt đầu từ những năm nhà còn lợp mái lá tranh, lá rạ, xung quanh tường là hỗn hợp bùn ruộng trộn với tre nứa ba kỳ công vun dựng lên. Ôi chao, ngày nắng thì không sao chứ ngày mưa thì đúng là một cực hình. Dẫu trước đó, tháng bảy ba đã “đánh” thêm phên tranh, phên rạ mới thay những phên cũ đã rũ mục nhưng vẫn không sao tránh được những cơn mưa tháng tám xối xả. Trong nhà có bao nhiêu thau chậu, nồi niêu, xoong chảo ba “bầy trận” khắp nhà hứng chỗ dột. Những sách, những vở, những thóc lúa và giấy tờ quan trọng dù được ba cho hết vào các túi bóng che chắn cẩn thận nhưng cũng không tránh khỏi ẩm ướt. Nghe tiếng mưa long tong, leng keng nhỏ giọt vào chậu, ngoài trời mưa mỗi lúc một to mà lòng cảm thấy bất an vô cùng, mong mưa đừng rơi nữa.

Những cơn mưa tháng tám có khi đỏng đảnh, ào ạt đấy nhưng lại nhanh vô cùng, tựa như mưa rào mùa hạ nhưng lại không phải mưa rào. Thế mới lạ kỳ! Mưa xuống, đám trẻ con lít nhít cởi trần mặc quần xà lỏn ra sân hòa vào cùng vũ điệu của mưa. Mưa tháng tám xối trọn vào da thịt, mơn man qua lớp tế bào da, rồi khúc khích cười cùng nụ cười thơ trẻ. Có khi dầm mưa sốt miên man nhưng tính tôi vẫn không chừa, nghe mưa rơi lại ùa ra sân tự nhảy, tự cười, tự tạo cho mình niềm vui bất tận. Tắm mưa chán chê, tôi chạy vào bàn học giật một tờ giấy loại rồi xếp thành thuyền. Ngồi bên hiên nhà, thả chiếc thuyền giấy, đưa tay khoát nước miệng lẩm nhẩm “đi đi, đi xa đi…”. Thuyền dập dềnh theo những sóng nước, ngả nghiêng theo những đợt mưa mới hay giờ lớn lên liên tưởng lại cuộc đời của mình cũng chẳng khác con thuyền giấy trong mưa tháng tám thời nhỏ là bao.

Mẹ tôi nói được hưởng lộc sau mưa nhất chính là đám rau muống dưới ao. Nước mưa được ví như “đạm trời”, rau muống cứ thế mà lan tua tủa, non mơn mởn. Ngọn của chúng vươn cao, xanh nõn, mướt mắt. Mẹ hái vào, một phần luộc lấy nước ăn canh, phần còn lại mẹ xào với tỏi. Rau muống sau mưa ăn có vị ngọt, vị thanh đúng kiểu rau “hưởng đạm của trời”. 

Có lẽ nhớ nhất vẫn là những ngày đi săn dế cùng lũ bạn. Dế ngày mưa hay ngày lụt nhiều vô kể. Chỉ cần đi loanh quanh sau vườn, sau đồi một lúc thôi cũng đã được giỏ dế đầy ụ. Dế mang về rửa sạch, bỏ chân, rút ruột tẩm gia vị rồi chiên giòn với dầu ngon không thể tả. Bữa cơm ngày mưa có thêm món dế chiên cũng thêm phần thú vị, ăn đưa cơm phải biết. Mấy người bạn tôi bây giờ thi thoảng nghe mưa lại nhắc tới món dế mà lòng cồn cào nhớ nhung. Dế hay các loại côn trùng như bọ xít, châu chấu ngày nay đã trở thành đặc sản trong các nhà hàng sang trọng. Đâu có phải muốn ăn là được. Vậy nên mới thấy ngày xưa sao mà sướng, ăn cái gì cũng thấy ngon, thấy bổ, rẻ.

Nghe mưa tôi lại nhớ quê, nỗi nhớ lúc nào cũng thế, chẳng bao giờ vơi…

Tản văn của TĂNG HOÀNG PHI

(0) Bình luận
Nổi bật
    Tin mới nhất
    Nhớ quê ngày mưa